https://truyensachay.net

Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 1: Cuộc tái ngộ như sấm sét giữa trời quang 1

Trước Sau

đầu dòng
“Ba không đồng ý! Năm nay con mới tròn mười tám tuổi, sao lại nói chuyện kết hôn ở đây được? Con… con điên rồi sao?”

“Ba, ba làm gì có tư cách nói con, chính ba cùng mẹ cũng sinh con ra năm mười tám tuổi, con chí ít cũng không phải vì chịu trách nhiệm với con người ta mà kết hôn như ba.”

Một thiếu nữ thanh tú động lòng người bắt chéo đôi chân ngồi trên sopha phòng khách.

“Ba… ba…”

Phan Tuấn Vỹ thực sự rất muốn nói với con, ai biết rằng chuyện nó sẽ ra như thế, nếm thử trái cấm có một lần rồi trúng giải luôn, khi còn sống đã hại mình một đằng… Ai…! Nhưng đối diện với đứa con hoàn toàn át vía mình y như mẹ nó, anh biết nếu như cực lực phản đối, nhất định sẽ chết rất thê thảm!

“Con mặc kệ, dù sao đi nữa coi như con đã chính thức thông báo với ba rồi. Chờ chút nữa bạn trai con sẽ đến cửa cầu hôn đó, nếu ba dám từ chối, con sẽ bỏ trốn cùng anh ấy!”

Phan Mỹ Mỹ khoanh tay trước ngực, bình thản nhìn ông ba trời sinh tính cách nhu nhược của mình, đoán chắc mình nói một ba tuyệt không dám nói hai.

“Chờ chút nữa sẽ đến cầu hôn? Vậy sao bây giờ con mới nói cho ba biết? Ba ăn mặc như thế này…”

Phan Tuấn Vỹ sợ đến nhảy dựng, cúi đầu nhìn cái áo Tshirt cũ cùng cái quần sóc nhiều nếp nhăn, gương mặt đỏ ửng.

“Con quên ý mà, anh ấy cũng vừa có nói cho con biết, con vội đi gội đầu, đâu có thời gian quan tâm đến ba? Dù sao đàn ông cũng chẳng cần trang điểm.”

Phan Mỹ Mỹ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

“Con xem chừng năm phút nữa thôi đó.”

“Năm phút thôi sao? Con… ý con là… năm phút nữa cậu ta đến rồi?”

Phan Tuấn Vỹ thấy con gái trừng mắt nhìn mình với vẻ ‘ba ngốc, còn phải hỏi sao?’, anh lập tức quay lưng chạy ùa vào phòng ngủ.

Qua quýt mặc đại lên người cái áo sơ mi cùng bộ comple tối màu, đeo thêm một cái cà vạt màu đỏ sậm, Phan Tuấn Vỹ cố ý mặc sao cho nhìn có vẻ trưởng thành đáng kính một chút. Nhưng hình ảnh trong gương rốt cuộc vẫn là một thằng ranh con cố gắng ăn mặc cho có vẻ già dặn đứng đắn, thật đúng là chả đâu vào đâu cả, gương mặt trắng nõn và nhã nhặn của anh cùng với bộ trang phục người lớn quả là không hợp nhau.

Phiền chết được, phụ huynh nhà gái chắc là nên nói cái gì đó chứ ha? Bây giờ anh quả là có chút hoài niệm bà xã đã qua đời, nếu cô ấy vẫn còn, khẳng định anh chẳng cần phải nói một câu, dù sao đi chăng nữa trong cái gia đình này anh luôn luôn không hề có quyền lên tiếng. Nhưng từ khi bà xã qua đời ba năm trước đây do tai nạn, đến phiên Mỹ Mỹ tiếp quản bảo tọa của nữ vương, trình độ độc tài chuyên chế so với nữ vương trước đây chỉ có hơn chứ không hề kém.

Sống nhàn nhã nhiều năm như vậy, nếu bây giờ bảo anh đứng ra chủ trì hôn lễ, quả thực là ngồi không yên nổi.

“Anh yêu, mau vào, papa đang đợi anh đó.”

“Bác trai, xin chào, đã lâu không gặp rồi.”

alt
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc