https://truyensachay.net

Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 17: Biển tình dậy sóng 2

Trước Sau

đầu dòng
Đêm hôm đó, Âu Dương Đạo Đức dùng tất cả các loại tư thế vần nai con lăn tới lăn lui chết đi sống lại, ép anh đem mười tám đời tổ tông nhà ông anh họ khai báo rành mạch, thậm chí còn muốn từng chuyện phát sinh nhỏ như vỏ đỗ từ lúc hai người còn bé nhất nhất thú nhận, không được giấu giếm chút nào.

Nai con đáng thương cứ như vậy bị hắn triệt để vần qua vần lại chẳng thể nào mà chống cự nổi, đành phải vừa khóc vừa “cung khai”, dáng dấp vô cùng thê thảm.

Ô… Cái tên đại ma đầu này đầu óc có vấn đề chỗ nào vậy? Hắn chẳng qua mới gặp anh họ có một lần, thế mà đã hằm hè với ảnh như có thù giết cha không bằng í, quả đúng là bị bệnh thần kinh mà. Hứ, anh không thèm quan tâm đến cái “lệnh cấm chế” của tên cố chấp đến điên luôn kia đâu, muốn anh từ nay trở đi không được gặp anh họ nữa căn bản là ép người mà.

Anh và anh họ đều là con trai độc nhất, hai nhà cũng ở gần nhau, vì vậy có thể nói là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh họ luôn yêu thương anh vô cùng, cái gì ăn ngon cái gì chơi hay nhất định rủ anh trước tiên, vì anh từ nhỏ thân thể không khỏe, vừa gầy lại vừa nhỏ, thường bị bạn cùng lớp ăn hiếp, anh họ chỉ lớn hơn anh có ba tháng tuổi, chẳng biết dùng phương pháp gì mà lại bảo vệ được anh, từ đó trở đi anh họ cùng lớp với anh đến tận khi hai người tốt nghiệp trung học. Anh cũng chính vì vậy mà có thể an an ổn ổn qua được cuộc đời đi học, không phải chịu cái cảnh bạo lực học đường.

Tuy rằng không được như anh họ đăng kí trường cao trung nguyện vọng cao nhất, nhưng anh họ vẫn quan tâm anh như cũ, thường sang nhà giảng bài thêm cho anh, khiến anh miễn cưỡng có thể thi vào một trường đại học kha khá. Hai người còn thân nhau hơn cả anh em ruột, chưa có bao giờ cãi nhau đánh nhau. Cả đời này lần duy nhất anh bị anh họ đánh cho một trận thê thảm là lúc anh làm con gái nhà người ta bụng tướng lên, cha mẹ người ta đến tận cửa bắt anh chịu trách nhiệm.

Nhưng thực ra anh vô tội mà, bất quá có đúng một lần anh bị bạn cùng lớp quắp đi mấy cái buổi gặp mặt giao lưu, bị mọi người đùa ác ép uống một đống rượu, sau đó… sau đó anh liền lăn ra đất mà ngất a, chẳng hiểu thế nào mà lúc tỉnh dậy ở một khách sạn thì đầu đau như muốn bửa ra, bên cạnh lại có một nữ sinh ngồi khóc sướt mướt, nói anh cướp đoạt trinh tiết của cô ấy, bắt anh phải đền bù cho cổ.

Anh liền sợ đến lập tức trốn mất, xin nghỉ bệnh một tuần không dám đến trường, cô gái kia gọi điện mấy lần anh cũng không bắt máy, vốn tưởng mình may mắn tránh được kiếp nạn này, không ngờ một tháng sau… Ô… Đối phương tìm đến tận cửa mất rồi.

Anh họ lúc đó biết chuyện tức giận vô cùng, đánh cho anh một trận!

Anh chưa bao giờ thấy anh họ tức giận như thế bao giờ, nhưng biết mình sai, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng cơn giận dữ khó tin của anh ấy. Kỳ lạ chính là, lúc anh họ qua cơn phẫn nộ lại cẩn thận gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra, lập tức bình tĩnh yêu cầu đối phương chờ đến khi đứa bé sinh ra, xác định chính xác là con anh mới có thể bàn đến chuyện kết hôn.

Sau đó… đứa bé được sinh ra, kết quả xét nghiệm chứng minh anh đúng là cha đẻ của đứa bé, vì vậy anh liền mơ mơ hồ hồ mười tám tuổi đầu kết hôn để chịu trách nhiệm với con nhà người ta. Đứa bé được sinh ra kia đương nhiên là Mỹ Mỹ, anh họ vẫn bất hòa với mẹ của Mỹ Mỹ, nhưng khi Mỹ Mỹ còn bé cũng đúng là một tiểu thiên sứ ai gặp cũng yêu, anh họ cũng vô cùng yêu chiều nó.

Sau khi kết hôn, anh chọn vừa học vừa làm, ban ngày làm công, tối đến lại theo học lớp ban đêm, anh họ vốn không tán thành quyết định này, nhưng mình cũng đã kết hôn rồi, không thể cái gì cũng dựa vào cha mẹ cung cấp. Sau khi anh có vợ, anh họ cũng ít khi đến nhà tìm anh, họ đều hẹn gặp nhau ở bên ngoài. Thành thật mà nói, cho đến tận bây giờ chính anh cũng chẳng hiểu vì sao bà xã vốn phóng khoáng cởi mở cùng với anh họ ôn hòa nhiệt tình không thể nào ở cùng với nhau, bọn họ cứ như thù nhau từ kiếp trước, vừa thấy mặt là trừng trừng lườm nguýt, khiến anh bên cạnh rất khó xử, bênh ai cũng chẳng được, đúng là phiền vô cùng.

Anh họ tốt nghiệp đại học xong liền ra nước ngoài du học, vô cùng lợi hại lấy được bằng MBA của đại học Stanford, liền nhận được lời mời đến một xí nghiệp nổi tiếng ở Đài Trung nhận chức, sau đó bác trai và bác gái cũng chuyển hẳn lên sống ở Đài Trung, năm anh ba mươi tuổi, cha mẹ lần lượt mắc bệnh qua đời, hai nhà qua lại càng thưa thớt. Cho đến tận ba năm trước đây, bà xã anh cũng mất vì tai nạn giao thông thì anh họ đến giúp anh lo việc hậu sự, hai người mới khôi phục lại sự thân thiết ngày xưa.

Ba năm gần đây, một tháng hai người cũng phải gặp nhau vài lần, anh trời sinh tính lười biếng, không chịu được chuyện bôn ba đường xa, vì vậy phần lớn là anh họ lên tận Đài Bắc thăm anh và Mỹ Mỹ. Nhưng từ khi gặp phải cái tên sát tinh Âu Dương Đạo Đức kia, việc sinh hoạt nghỉ ngơi một ngày của anh căn bản không do mình định đoạt, thời gian rảnh rỗi đều phải đến hầu hạ tên ma đầu đó, chính vì vậy đã mấy tháng không gặp anh họ.

Lần này khó khăn lắm mới đến được Đài Trung, vậy mà không hề nghĩ đến chuyện đi tìm anh ấy, mình đúng là quá bạc tình bạc nghĩa mà. Một mình nằm trên chiếc giường lớn, Phan Tuấn Vỹ nặng nề thở dài một hơi.

Không được, phải tranh thủ lúc cái tên bạo chúa độc tài kia chưa có trở về, anh nhất định phải lén đi gặp anh họ mới được, xong rồi mấy ngày này anh ở Đài Trung mới không phải lo chuyện lương tâm cắn rứt a.

“Anh họ, đến nơi rồi, cái căn hộ đó đó, cảm ơn anh đưa em về, em muộn mất rồi.” Phan Tuấn Vỹ vừa luống cuống cởi dây an toàn, vừa lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay.

Ô…  thảm rồi, mình với anh họ lâu lâu không gặp, nói chuyện mãi chẳng dừng, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, nhoáng cái đã năm giờ rồi! Vạn nhất anh không về kịp trước khi cái tên ma đầu đó trở về,  e rằng hậu quả của anh sẽ rất kinh hoàng…

Phan Tuấn Vỹ rùng mình ớn lạnh giữa tiết trời nóng nực!

“Tiểu Vỹ, em nói thật cho anh nghe, em và cái tên Âu Dương Đạo Đức rốt cuộc có quan hệ gì?”

Nhâm Nhã Thiên càng nghĩ càng thấy không đúng, những lời hôm qua Âu Dương Đạo Đức nói vẫn quanh quẩn trong đầu anh không đi, dường như mập mờ ám chỉ cái gì đó. Huống hồ Tiểu Vỹ chỉ là một quản lý nho nhỏ của phòng hành chính mà thôi, sao lại có thể ở tại căn hộ cao cấp xa hoa của chủ tịch cho được, căn bản là không hợp lý, quan hệ của hai người bọn họ liệu có thực sự đơn thuần như vẻ bề ngoài không?

“A? Quan hệ cái gì? Thì là… là quan hệ giữa ông chủ với nhân viên mà thôi a…”

Ngoại trừ câu đó, Phan Tuấn Vỹ cũng còn biết phải nói gì đây? Lẽ nào lại phải nói với anh họ rằng quan hệ giữa anh và hắn là quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng, cha vợ và con rể tương lai?

Quên đi! Bất cứ loại quan hệ nào kể trên dù đánh chết anh cũng không muốn nhận!

“Đúng là chỉ có thế?”

“Đúng… đúng là chỉ có thế…” Phan Tuấn Vỹ cụp mắt không dám đối diện đôi mắt sáng như ngọn đuốc của anh họ.

“Được, đã như vậy, để anh đưa em lên lầu nhé, nếu chủ tịch Âu Dương có nhà thì càng tiện để anh chào hỏi một chút.”

“A? Không được, không được, chủ tịch còn chưa có về nhà a, em… Em một mình tự về là được…”

“Nếu như cậu ta chưa có về, anh càng phải đưa em lên, sao có thể yên tâm để em một mình về nhà đây?”

“Anh họ, đúng là không cần mà…” Trời ạ, anh họ có phải là bảo vệ anh quá đáng quá rồi không, Phan Tuấn Vỹ anh đây năm nay đã ba mươi sáu tuổi, có phải sáu tuổi đâu?

“Đi nào, đừng nói nhiều vô ích.”

Nhâm Nhã Thiên cố ý muốn đến tận nơi hai người ở, xem xem ở đó có tìm được cái gì bất thường không.

Sau khi khai báo tính danh với người bảo vệ thái độ đã chuyển 180 độ so với trước đây, Phan Tuấn Vỹ  bất đắc dĩ đưa Nhâm Nhã Thiên đến trước cửa nhà.

“Được rồi, anh, anh đưa em về đến nhà rồi, xin anh bây giờ về nhanh nhanh một chút đi.”

Phan Tuấn Vỹ lo lắng giục Nhâm Nhã Thiên. Anh mồ hôi lạnh đầm đìa từ lâu, trái tim dộng đùng đùng, cảm thấy cái tên ma đầu kia như là hồn ma, có thể thình lình hiện ra ngay sau lưng anh bất cứ lúc nào.

“Thật là, Tiểu Vỹ sao lại chẳng hoan nghênh anh chút nào thế a?” Nhâm Nhã Thiên cười khổ.

“Hoan nghênh, hoan nghênh, sao chúng tôi lại không hoan nghênh được chứ?” Cửa lớn từ sau lưng Phan Tuấn Vỹ bỗng nhiên mở ra, lộ ra nụ cười ngọt ngào giết người không đền mạng của Âu Dương Đạo Đức.

“Tổng giám đốc Nhâm, thật ngại quá, tiếp đón ngài không được chu đáo rồi, mời vào, mời vào.”

Xong…

Phan Tuấn Vỹ vừa nhìn thấy Âu Dương Đạo Đức lập tức rơi vào tình trạng chết máy, não bộ sớm bãi công trốn đi tự cứu mạng, chỉ còn thân thể vẫn cứng ngắc đứng đó không biết làm sao.

“Ai da Quản lý Phan sao anh trông như sắp ngất xỉu thế này, có phải bị cảm nắng rồi không? Nào vào đây tôi giúp anh đánh cảm nào, họ Âu Dương nhà chúng tôi có bí kíp gia truyền đó nha”

Âu Dương Đạo Đức săn sóc nâng Phan Tuấn Vỹ vẻ mặt kinh hoàng đi thẳng vào trong phòng.

alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc