https://truyensachay.net

Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 24: Chuyện cũ ngẫm lại mà kinh

Trước Sau

đầu dòng
Ánh nắng vàng rực rỡ tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh, nhẹ nhàng lén lút luồn qua rèm cửa, nghịch ngợm chơi đùa khắp mọi nơi, nhưng bất ngờ phải thấy một phòng bừa bộn, nguyên do là vì một đôi “nam nam” có quan hệ quá mức sai trái mà phức tạp, phơi trần dưới ánh sáng đầu tiên của một ngày.

“Ô cái eo đau quá đi”

Cảm giác đau đớn từ eo truyền đến khiến anh nhịn không nổi mà rên rỉ, ý thức của Phan Tuấn Vỹ từ lơ lửng từng không từ từ trở về não bộ.

Ô… tất cả là do cái tên chết tiệt thích ngược đãi kia, lăn tới lăn lui nguyên một buổi tối, tất cả các tư thế cơ thể trước đây dùng qua đều mang ra sử dụng rồi mà hắn còn thấy chưa đủ, tự cho là mình thông minh phát minh ra các loại tư thế cơ thể mới cực kì quái dị, nói là nhất định sẽ sáng tạo ra kỷ lục thế giới mới, khiêu chiến với cực hạn của nhân loại, thiếu nước mang anh ra xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, hại cái mạng nhỏ của anh tí nữa bị giỡn đến chết.

“Đáng ghét, cậu coi tôi là búp bê bơm hơi chơi hoài không hỏng chắc, cái tên biến thái chết toi này, thù này không báo thì không phải là quân tử!”

Ngay cả khi đang giận chết đi được, Phan Tuấn Vỹ anh cũng không có hoàn toàn mất lí trí, anh biết cơ hội trả thù trôi qua rất nhanh, cần phải tranh thủ lúc tên ma đầu này ngủ say như heo chết mà tiến hành, chứ chờ lúc hắn ta tỉnh lại rồi, ông trời có cho anh mượn thêm mười lá gan anh cũng chẳng dám ho he xằng bậy.

“Hắc hắc, ta nhéo, ta nhéo, ta bóp ta nhéo”

Đem gương mặt tuấn tú say ngủ kéo kéo nhéo nhéo thành đủ các loại mặt quỷ quái đản, Phan Tuấn Vỹ như mở cờ nở hoa trong bụng, sung sướng đến thiếu điều học mấy con khỉ cười lên khẹc khẹc.

“Chơi vui ghê a? Nai con.”

Một đôi mắt đen láy như đá ngọc đen đột ngột mở ra, đường nhìn lãnh liệt bắn thẳng về phía người đàn ông đang mải chơi vui đến quên luôn cả đất trời

Xong, chết chắc rồi, bị tóm cổ rồi, cứ thế này chẳng biết còn có cái vụ “Mãn Thanh thập đại cực hình” gì đang chờ anh đây?

Không sai, mọi người khỏi nghi ngờ, cái tên mà tự ý đem một người đàn ông đường đường nam tử hán hơn ba mươi tuổi đầu gọi là “nai con” này cái tên rõ ràng nhỏ hơn anh tám tuổi, nhưng còn cao lớn oai phong hơn cả anh cái tên chỉ cần trừng mắt, anh cũng đã sợ đến nhũn hết cả tay chân cái tên có tên là Âu Dương Đạo Đức nhưng–cái gì cũng vô đạo đức đây chính là chủ nhân kiếp này của Phan Tuấn Vỹ anh, cũng là sát tinh cuộc đời anh luôn!

Ô… chuyện cũ ngẫm lại mà kinh, cái năm đó tháng đó ngày đó, vì bà xã gặp tai nạn giao thông qua đời mà độc thân, nhờ sự giúp đỡ không ngừng của người bạn thân, khó khăn lắm anh mới có được đối tượng để mà hò hẹn. Hai người sau khi dùng một bữa cơm tối lãng mạn, quyết định đi coi phim để “tiếp tục bồi dưỡng”. Không ngờ, một đêm đáng lẽ vốn dĩ là một kỷ niệm tuyệt đẹp, lại trở thành đêm mà cơn ác mộng đời anh bắt đầu tại WC rạp chiếu phim, anh lại ù ù cạc cạc bị một tên đàn ông biến thái “làm nhục”! “Tiểu đệ đệ” đáng thương của anh dưới sự nắn bóp của ma trảo, không thể chống cự tùy tiện “sùi bọt mép” tại chỗ, khiến anh xấu hổ khóc lóc nghẹn ngào… Anh e là từ đó trở đi, anh chẳng dám bước vào bất kể rạp chiếu phim nào nữa, vốn tưởng rằng sau đó đời này kiếp này anh khỏi gặp lại cái tên biến thái đó nữa, không ngờ, ô… cái tên sét đánh xấu xa siêu cấp *** ma vô địch vũ trụ chẳng biết bày trò yêu pháp gì mà lại dụ dỗ được tâm hồn thiếu nữ thanh xuân của cô con gái cưng Phan Mỹ Mỹ, đùng một cái trở thành con rể tương lai của Phan Tuấn Vỹ anh, đúng là sét oánh giữa trời quang a, chớp mắt một cái kéo anh xuống mười tám tầng địa ngục vạn kiếp không ngóc đầu lên nổi.

Nghĩ lại, con gái anh bất quá cũng mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cao trung, sao chưa gì mà đã lấy chồng sớm thế được? (huống chi là gả cho cái tên biến thái thế kia), anh đã lập tức ra sức phản đối, nhưng trong nhà địa vị của anh vốn rất là thấp, tất cả đều do “Mỹ Mỹ nữ vương” sai đâu là đánh đó nói gì là làm đấy, huống chi “con gái lớn không phụ thuộc vào cha” a, anh cuối cùng cũng chỉ đành tâm không cam lòng không muốn rưng rưng mà đồng ý thôi.

Về phần cái tên con rể tương lai của anh sao lại trở thành “chủ nhân” của anh? Đường đường một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất như anh sao lại biến thành “nai con” của của tên biến thái Âu Dương Đạo Đức? Ô… nói đến đây thì cơn tức đã đầy bụng lại nhồi thêm nỗi uất ức “cái mông”.

Oan lắm, tại vì cái tên ác ma kia uy hiếp anh nếu không đồng ý làm thú cưng cho hắn, hắn sẽ đem “gian tình” của hai người nói cho Mỹ Mỹ.

Cái chuyện không ngẩng nổi mặt nhìn người này nếu mà con gái anh biết thì thà đâm chết anh còn hơn! Vì anh danh một đời Phan Tuấn Vỹ này, anh cũng chỉ đành tan nát ruột gan, nén hết nước mắt mà đồng ý thôi.

Ô… người ta trăm nghìn lần không có muốn a!

“Làm chuyện đại nghịch bất đạo với chủ nhân, còn dám thả hồn bay đi đẩu đi đâu, lá gan của nai con càng lúc càng bự ha?”

Giọng nói lạnh băng nháy mắt lôi tuột Phan Tuấn Vỹ từ hồi ức bi ai xót xa về hiện thực tàn khốc! Anh sợ đến run cả người, lập tức ra vẻ cực kì đáng thương nhìn về phía chủ nhân xin tha:

“Chủ… chủ nhân, chủ nhân đừng có giận mà, là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, là tôi thấy chủ nhân ngài gần đây công tác nhiều mệt quá, nên mới giúp ngài mát-xa mặt tí tí mà thôi.”

“Hừ hừ, xoay giỏi đấy a. Thôi bỏ đi, xét nai con tối qua biểu hiện tốt, lần này tạm tha cưng. Đến đây.”

Ngoan ngoãn xoay người dựa vào ***g ngực ấm áp, để hắn ôm chặt lấy mình, Phan Tuấn Vỹ nhẹ nhàng nhắm mắt lại thở dài.

Dễ chịu quá… lần nào bị hắn dịu dàng ôm vào trong ngực, anh đều có cảm giác hạnh phúc tựa như sắp tan ra.

“Nai con gần đây cũng có da có thịt phết, xem ra mấy món chị Trần làm có vẻ hợp khẩu vị nai con, ngày mai ta bảo chị ấy thay đổi thêm mấy món khác nữa, nai con có món gì đặc biệt thèm không?”

Vuốt ve thân thể đang từ từ mũm mĩm của nai con, Âu Dương Đạo Đức nở một nụ cười thỏa mãn.

“Gì cũng được, chị Trần nấu món gì cũng ngon a.”

Từ khi Mỹ Mỹ đến Đài Trung học đại học, hai người sau khi trải qua một phen sóng gió, anh “phụng mệnh” đến nhà chủ nhân ở chung, tính tính cũng khoảng chừng ba tháng rồi. Thời gian này có thể coi như là thời gian lười biếng nhất kể từ khi anh đẻ ra, anh chẳng phải một mình ôm hết việc nhà như trước, làm cái gì cũng có người hầu hạ, giơ tay là trà dâng, há miệng là cơm đút, không mập lên có họa là quỷ. Vô thức dùng mặt cọ cọ vào thân thể ấm áp bên dưới, Phan Tuấn Vỹ lén lút đảo mắt.

“Hi nai con ngày càng ưa làm nũng nha.”

Xoay người đè anh xuống, Âu Dương Đạo Đức hôn lên chóp mũi nho nhỏ của nai con.

“Hôm nay là ngày kỷ niệm, lát nữa chúng ta lái xe đi ra ngoài chút nha.”

“Nhưng hôm nay không phải ngày nghỉ, chúng ta còn phải đi làm a.”

“Ta là ông chủ của cưng, ta nói nghỉ là nghỉ.”

“Vâng, vâng, Âu Dương chủ tịch, ngài nói gì cũng đúng.”

Bỏ đi, nếu ông chủ còn trốn việc, một người quản lý bé tí ti của phòng hành chính như anh còn chả mừng đến thở phào.
alt
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc