“Tiểu Vỹ, thì ra không chỉ mình anh điên, em cũng đã điên mất rồi…”
“Vâng, anh họ, có thể em điên rồi. Nhưng nếu đây đúng là một dạng tâm thần, em tình nguyện điên loạn cả đời, không bao giờ tỉnh lại…”
“Dù cưng cả đời không tỉnh lại, ta cũng sẽ ở bên cạnh cưng.”
Giọng nói ôn nhu trầm thấp làm người nghe không nhịn được mà thần phục chậm rãi vang lên từ đằng sau – Phan Tuấn Vỹ vội vã quay người, bất ngờ đến nỗi ngẩn ra nhìn người kia.
“Đến đây.”
Chẳng cần nói thừa một lời, chẳng cần làm thừa một việc, chỉ cần hai từ ngắn ngủi, cũng đủ để gỡ sạch bao nhiêu phòng bị của nai con, vươn người chạy vào vòng tay chủ nhân
“Tôi tôi sợ anh họ anh ấy… anh ấy…”
Tựa như dây đàn căng thẳng đột nhiên đứt phụt, Phan Tuấn Vỹ cả đời chưa bao giờ bày mưu hại người, tính toán thiệt hơn cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, anh không nhịn được viền mắt hoe đỏ, trong vòng tay ôm chặt của người nào đó không ngừng run rẩy.
“Suỵt… đừng sợ, hắn không thể làm gì ta, ta cũng không để hắn làm tổn thương cưng. Thả hắn đi nhé.”
“Được được…” Vội vàng gật đầu.
Thực ra nếu không phải tình thế bắt buộc, Phan Tuấn Vỹ anh sao đủ tàn nhẫn quyết tâm gây tổn thương cho anh họ từ nhỏ đã yêu thương anh rất mực được. Nhưng để bảo vệ người đang đứng bên cạnh mình, có việc gì là anh không làm được chứ?
“Tiểu Trương, tiễn Nhâm tiên sinh về Hyatt Hotels.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
“Thì ra đến việc tôi nghỉ ở khách sạn nào cậu cũng đã điều tra ra rồi…”
Nhâm Nhã Nhiên nghe vậy cười chua chát:
“Vậy thì ngay từ đầu cậu đã có thể ngăn Tiểu Vỹ gặp tôi, sao cậu không làm thế?”
“Sao tôi phải làm như vậy? Anh muốn nói với anh ấy cái gì cứ tự nhiên mà nói, nếu tôi cả chuyện đó mà cũng chẳng có nổi chút chắc chắn, tôi dựa vào cái gì mà thắng nổi anh? Huống hồ chuyện trước đây tôi đến bây giờ cũng chưa từng hối hận, đã là đường tôi chọn để đi, tôi sẽ thẳng đầu ưỡn ngực mà bước, ai cũng đừng hòng cản nổi tôi.”
“Tiểu Vỹ, xem ra chúng ta đều quá coi thường người này rồi. Em không cần lo lắng, chẳng ai hãm hại hắn nổi đâu, lần này xem ra việc em ra mặt giùm hắn là thừa rồi.”
“Anh họ… xin lỗi…”
Nhâm Nhã Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, im lặng nhìn anh thật lâu, liền bị Tiểu Trương cõng ra ngoài.
“Bây giờ có nên tính đến nợ nần của chúng ta không?”
“Chủ… chủ nhân…”
“Chủ nhân đã nói không cho cưng lén lút gặp anh họ chưa?”
“Có.”
“Chủ nhân đã nói mấy hôm nay tan tầm lập tức về nhà, không được chạy lung tung chưa?”
“Có.”
“Chủ nhân đã nói cưng chỉ cần cẩn thận chăm sóc thân thể mình, hàng này chỉ cần ngoan ngoãn ăn rồi ở nhà, việc gì cũng không cần quan tâm chưa?”
“Có… Nhưng tôi không phải heo! Ngày nào cũng hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn là xong, có chuyện lớn như thế này người ta cũng lo lắng cho cậu, cũng muốn giúp cậu chứ.”
“Còn dám cãi! Hôm nay nếu không phải ta nhìn qua máy quay an ninh thấy cưng không bình thường, qua máy nghe lén gắn trong điện thoại, theo dõi cưng đến đây, cưng lúc này đã sớm bị trói mang đi rồi.”
“Nói dối, tôi đã bỏ thuốc mê vào rượu của anh họ rồi, là tôi trói nhốt anh ấy ở đây mới đúng sao lại lật thành anh ấy trói tôi bắt đi được?
“Nói cưng ngốc mà cưng còn không chịu nhận, cưng có biết anh họ cưng đã sớm sai người canh ở dưới lầu, đợi lát nữa giúp hắn mang cưng đưa ra ngoài, nếu không thì đường đường là tổng giám đốc xí nghiệp Tam Hưng như hắn tội gì không ngồi xe limousine, phải đi xe tải làm gì? Thật ra xe của hắn cũng đã bị ta cài thiết bị nghe trộm, ta nghe thấy đàn em của hắn nói nếu Nhâm Tổng ở trên lầu mãi không xuống, bọn chúng sẽ lên xem sao, nếu lúc đó bọn chúng thấy cưng dám trói người của bọn chúng, chẳng phải cưng nguy to rồi?”
“Vậy… vậy bọn họ đâu rồi?”
“Hừ, đã bị ta dùng kế tống cổ đi rồi.”
“Oa, chủ nhân thật là lợi hại, tôi thật là phục cậu quá sức phục na! Biết ngay là chủ nhân của người ta là thiên tài vô địch siêu cấp lợi hại mà, đúng là chẳng ai địch nổi cậu.”
Để đỡ phải chịu phạt, có một con nai con cực kì không có cốt khí đang ra sức trợn mắt thành hai ngọn lửa hồng, biến giọng nói thành nịnh nọt tâng bốc đến cực điểm.
“Hơn nữa tôi nghe Dương Tấn với Lý Sa nói chỉ có tôi mới thuyết phục được anh họ, chỉ có tôi mới có thể cứu cậu, vì vậy… vì vậy tôi mới…”
Thật là ngại quá a, hai vị đồng bào, tôi tuyệt đối không phải cố ý hãm hại hai người đâu, hai người bây giờ tạm chịu ủy khuất cho tôi mượn tên tạm dùng làm bia đỡ đạn na, dùng xong rồi tôi sẽ rửa sạch sẽ trả lại cho hai người mà.
“Hừ, đừng có nhắc đến hai người đó với ta! Cưng cứ chờ coi ta xử bọn họ thế nào, dám to gan đẩy nai con của ta vào hầm lửa, không quan tâm gì đến an toàn của cưng, ta tuyệt đối không tha cho bọn họ!”
“Chủ nhân, cậu… cậu đừng giận, họ cũng vì tốt cho cậu mà…”
Chiếp hai vị đồng bào, tôi xin lỗi hai người, tôi tuyệt đối không cố ý “bán bạn cầu vinh” đâu, bắt hai người chịu tai tiếng giùm người ta, hai người tha thứ cho tôi nhé.
“Thân cưng còn chưa lo xong, còn dám cầu xin giùm người khác? Nai con nói coi, nói một đằng làm một nẻo, vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, là phạm vào điều số mấy trong gia pháp?”
“Điều… điều số ba… Ô… đừng mà… van xin chủ nhân đừng mà… Ô… tôi không dám nữa đâu, không dám nữa đâu! Đừng có phạt tôi kiểu này mà.”
“Hừ, nai con phạm pháp cũng tội như thứ dân, chủ nhân không mềm lòng đâu. Cầm lấy, ta đã sớm chuẩn bị cho cưng rồi, bây giờ phải làm thế nào cũng không cần ta phải bảo nữa chứ?”
Nhận từ tay chủ nhân cái gói nhỏ làm bằng da nai nhân tạo được may tinh xảo, gương mặt Phan tuấn Vỹ nhăn tít lại, hai mắt đẫm lệ nhìn hình phạt trong tay, làm thế nào cũng không có đủ dũng khí để mở ra nổi.
“Còn không mau mở ra?”
“Chủ nhân…”
Nai con ngẩng đầu lên, cố gắng dùng ánh mắt cực kì thảm hại nhìn chủ nhân đầy van lơn.
“Í? Cái gì đây? Quay mặt qua đây nào.”
Vừa nãy vì chỗ nai con đứng bị sấp bóng, Âu Dương Đạo Đức không chú đến chỗ sưng đỏ trên gương mặt nai con, lúc này nhìn kĩ lập tức bừng cơn phẫn nộ.
“Hắn dám đánh cưng… hắn dám đụng đến nai con của ta… Nhâm Nhã Nhiên… được, được lắm…”