Edit: Đào Sindy
Đám người Từ Đông rời đi, đáng lẽ đám người Lăng Lang đang đầy phấn khởi dự định đi ăn khuya tan cuộc, nhưng nhìn đến khuôn mặt mỹ Lệ của Lâm Ca đứng một bên mặc dù thần sắc chết lặng, nhưng vẫn lờ mờ có thể thấy được nét xinh đẹp, có ít người liền không nhịn được rục rịch, nổi lên ý đồ xấu.
Có một nam sinh trực tiếp cười đùa tí tửng liếm môi hỏi Khương Trì: Anh Trì, cô nàng này cho em chơi nhé. Vừa nói, vừa chỉ Lâm Ca ở một bên.
Nam sinh này vừa nói, lại có thêm hai người không cam lòng rớt lại phía sau, nhao nhao lên: Anh Trì, em cũng muốn!
Cô nàng này thật đẹp, anh Trì, em cũng muốn chơi.
Nghe mấy lời vô cùng ngả ngớn này, đừng nói Lâm Ca, ngay cả Tô Đường cũng không khỏi sợ trong lòng.
Cô vô thức nhìn về phía Khương Trì. Khương Trì bước lên xe máy màu đen, chỉ thấy chẳng biết lúc nào anh đã đốt một điếu thuốc, trong ánh lửa chớp tắt, lộ ra mặt mày của anh càng đẹp trai, anh không trả lời bọn họ, giọng điệu bình thản nói: Đêm nay tản trước đi.
Đám người nhịn không được hai mặt nhìn nhau, mới bao lâu, nhanh như vậy đã tản?
Những người còn lại mặc dù trong lòng có một số bất mãn, không muốn từ bỏ miếng bánh gatô ngon như Lâm Ca, nhưng bọn họ không dám nói gì nhiều trước mặt Khương Trì.
Chàng trai lên tiếng trước nhất lại nhịn không được, anh ta dửng dưng gọi: Anh Trì, chẳng phải chỉ là một con đàn bà sao, cho em chơi đùa đi.
Tô Đường nghe vậy trong lòng giật mình.
Khương Trì nhíu mày, cười như không cười nhìn người kia một chút, mặc dù chàng trai còn muốn nói gì, nhưng lập tức bị đồng bọn kéo lại: Được rồi được rồi, chúng ta đi chỗ khác chơi.
Chàng trai bị đồng bọn nài ép lôi kéo, không lâu lắm, mười mấy người đều tản đi. Cuối cùng, chỉ còn lại bốn người là Tô Đường, Khương Trì, Lăng Lang và Lâm Ca.
Những người còn lại sau khi đi, Lâm Ca mới có thêm chút tinh thần, cô ta nghiêm mặt tái nhợt nhìn Khương Trì, mím môi, giọng cầu khẩn nói: Anh... Trì, giúp em.
Khương Trì tiện tay ném tàn thuốc xuống đất, hất cằm lên, ra hiệu cho Lăng Lang: Mày đưa em nó về nhà.
Lăng Lang nhẹ gật đầu, kéo Lâm Ca, đi đến xe máy của mình. Lâm Ca giãy dụa không muốn đi, cô ta còn muốn nói gì đó với Khương Trì, nhưng đã bị Lăng Lang cười lạnh cắt đứt: Thôi đi, A Trì có thể bảo tôi đưa cô về nhà đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Lăng Lang và Lâm Ca không phải lần thứ nhất giao thiệp, đối phương có đức hạnh gì, anh ta cũng rõ một ít, khác biệt với vẻ ngoài ôn hoà của cô ta, cô ta không phải người dễ chọc. Lúc Lâm Ca ở bên cạnh Từ Đông đã sai khiến chọc tức, hùng hổ dọa bao nhiêu người, nhưng bây giờ bị Từ Đông vô tình từ bỏ, quay đầu lại muốn xin Khương Trì giúp đỡ.
Dù sao bị Từ Đông dùng phương thức như vậy vứt bỏ, cô ta sống tiếp trong đám người sợ là không dễ.
Lăng Lang cười lạnh một tiếng, tự mình lựa chọn, bây giờ có kết quả này, trách được ai? Anh ta mặc kệ phản ứng của Lâm Ca, trực tiếp dẫn người đi.
Tô Đường mấp máy môi, một đêm chấn động lòng người như thế, đến hiện tại cô còn chưa hoàn toàn thích ứng. Khương Trì cười khẽ một tiếng, thuận miệng nói: Về nhà thôi. Tô Đường ừ một tiếng, cưỡi trên xe máy, lần này, Khương Trì không tiếp tục chạy như đua xe, mà dùng tốc độ bình thường lái về biệt thự nhà họ Khương.
Chờ lúc họ về đến nhà đã là sáu giờ ngày sáng hôm sau. Tắm rửa qua loa một cái, Tô Đường liền nằm dài trên giường nghỉ ngơi, tỉnh lại sau giấc ngủ, đã là xế chiều. Tô Đường rửa mặt, đi tới trước cửa phòng Khương Trì, chuẩn bị hỏi anh muốn ăn gì.
Lúc Khương Trì mở cửa nhìn qua cũng vừa tỉnh không lâu, ánh mắt thiếu đi ánh ánhư bình thường, nhiều hơn chút lười biếng. Lúc anh ở nhà luôn mặc vô cùng tùy ý, giờ phút này, trên người anh mặc một bộ đồ dài, Tô Đường dời tầm mắt, theo dõi sàn phòng anh, nhẹ giọng hỏi: Khương Trì, anh muốn ăn gì?
Chờ một chút rồi nói. Em giúp anh thay thuốc trước đi. Khương Trì nói xong thì trở lại bên giường, nằm lên.
Thuốc sau lưng Khương Trì, mấy ngày qua đều do Tô Đường giúp anh thay, cho nên cô nghe vậy nhẹ gật đầu, quen