Edit: Đào Sindy
Tô Đường nhớ tới thẻ bạc của mình vừa vặn có năm trăm nghìn đồng, trước đây không lâu là tiền sinh hoạt Đường Thế Thành chuyển tới, tiền trong thẻ một đồng cô cũng không đụng vào. Nhưng thẻ bạc bây giờ còn đang ở ngăn kéo trong phòng cô, không có mang theo bên người, cho nên Tô Đường nói với Khương Trì: Em có một số tiền, có thể bù vào chỗ không đủ.
Khương Trì nghe vậy nhíu mày, cười khẽ nói: Thì ra bánh bao nhà chúng ta có tiền như vậy?
Tô Đường biết anh không làm thật, cắn môi dưới, nhẹ giọng cường điệu nói: Khương Trì, em thật sự có tiền.
Lúc này Khương Trì mới thu lại ý cười trước đó, anh để tay lên vai Tô Đường, nhìn cô nói nghiêm túc mỗi chữ mỗi câu: Bánh bao, những chuyện này em không nên quan tâm, em chỉ cần vui vẻ mỗi ngày là đủ rồi.
Thế nhưng mà...
Tô Đường còn muốn nói gì, nhưng lời cô còn chưa nói xong, Khương Trì đan hai tay vắt lên đầu đi đến trạm xe buýt, anh vừa đi vừa nói: Ngoan, tiền của em hãy giữ lại tự sài.
Tô Đường mấp máy môi, chỉ có thể chạy chậm bước chân đ đi theo Khương Trì.
Ba người ngồi xe buýt đến bệnh viện chỗ mẹ của Ninh Tử An, cách phòng bệnh mẹ Ninh Tử An còn một đoạn, Khương Trì liền dừng bước, giao chi phiếu cho Lăng Lang, sau đó dặn dò anh ta: Mày đi đi, bộ dáng tao hiện tại không hợp đi.
Lăng lang do dự cầm lấy, nhịn không được nói: A Trì, không nói sự thạt với cậu ấy sao? Cậu ấy vẫn cho là mày lấy tiền từ baba, nhưng thật ra mày kiếm tiền không dễ dàng.
Khương Trì thờ ơ nhún vai, hời hợt nói: Trước tiên đừng nói với cậu ấy, đây là tiền cứu mạng, mày cứ đưa đi.
Lăng Lang thở dài một hơi, lúc này mới một thân một mình đi đến phòng bệnh.
Tô Đường nhìn bóng lưng Lăng Lang đi xa, tâm tình nặng nề. Từng màn Khương Trì quyết đấu trên đài sinh tử vừa rồi xẹt qua trong đầu cô, cô thấy vết máu trên miệng Khương Trì, vẻ mặt lúc anh nhận chi phiếu, đột nhiên, câu nói đầu tiên không khống chế lập tức hỏi: Khương Trì, tại sao anh lại đối tốt với Tam ca vậy? Rõ ràng thanh toán tiền chữa trị cho mẹ Ninh Tử An, không phải là trách nhiệm của Khương Trì, huống chi, chính anh cũng không có tiền, như Lăng Lang nói nvậy, tiền Khương Trì kiếm không dễ dàng, tại sao anh còn muốn một mình đảm nhiệm nhiều việc như thế?
Tô Đường thật không hiểu. Lời đã ra miệng, giờ phút này không thể thu hồi, Tô Đường mím chặt môi, ngước mắt chờ Khương Trì trả lời.
Khương Trì nhất thời không nói gì.
Trong không khí yên tĩnh đang chậm rãi lan toả.
Tô Đường cắn môi dưới, nhịn không được hỏi: Bởi vì anh ấy là anh em của anh sao?
Khương Trì nghe vậy nhíu mày, sau đó mới chậm rãi lắc đầu: Không hoàn toàn như thế.
Vậy là vì sao?
Ánh mắt Khương Trì nhìn về chỗ rất xa, giống như đang đuổi theo kí ức, qua một hồi lâu, anh mới chậm rãi nói: Bởi vì nhìn thấy cậu ấy, cứ như là anh lúc trước.
Tim Tô Đường không khỏi dừng lại.
Lúc sau Khương Trì đã nghiêng đầu nhìn Tô Đường, chỗ sâu trong đôi mắt của anh hiện lên hoài niệm thật sâu: Bởi vì anh từng, như cậu ấy hiện tại, nhìn người thân nhất của mình bệnh nặng từng chút từng chút, lại bất lực. Chính miệng anh từ biệt bà, đời này đã không thể gặp nhau. Nhưng khác biệt là, người thân nhất của anh, đã không thể cứu, nhưng mẹ Tử An không phải như vậy, chỉ cần có tiền, mẹ cậu ấy liền còn có thể trị. Ta biết loại cảm giác bất lực kia, cho nên, anh muốn giúp cậu ấy.
Là bác gái sao? Tô Đường khó khăn hỏi câu này.
Ừm.
Lúc này Tô Đường mới nhớ tới, cô đến nhà họ Khương đã hơn một tháng, nhưng trừ Khương Ưng, Khương Trì, và hai dì giúp việc, từ trước tới nay ô cchưa từng gặp qua người phụ nữ nào khác. Ngay từ đầu cô cũng nghi hoặc vì sao cho tới bây giờ chưa từng gặp qua mẹ Khương Trì, nhưng bởi vì cô cảm thấy vấn đề này quá mức đột ngột, không phải điều cô nên hỏi, cho nên không hỏi.
Cô không nghĩ tới, thì ra mẹ Khương Trì đã không còn sống trên đời.
Có lẽ là thời khắc này