"Như vậy sao được?" Trần Danh, A Lộc, Vương thị trăm miệng một lời. Trần Danh còn nói: "A Phúc khách khí, con cũng là khuê nữ của cha, muốn lập nữ hộ sống riêng, làm cha mẹ vốn nên cất nhà ở cho con. Nãi nãi cùng đại bá của con cũng không phải là người nhẫn tâm không nói đạo lý, dù sao cũng phải cho các con sống sót."
Người một nhà liên tục nói tới đêm khuya mới định ra được.
Vẫn là ấn theo ý tứ của Trần Danh mà xử lý, phân một mẫu đất chop Trần A Phúc và Đại Bảo. Tạm thời trước tới mượn Trần Nghiệp một xâu tiền (một xâu, một quán là một nghìn văn xâu thành một chuỗi), mua lại nền nhà bên cạnh lập hộ. Chờ thu lúa mì vụ đông, thì bán, bắt đầu cất nhà ở.
Nhà hắn là đất đai nhất đẳng, một mẫu có thể bán năm xâu tiền. Trần A Phúc chỉ có mẫu tử hai người, nền nhà mua nhỏ chút, nhất xâu tiền liền đủ, còn dư lại bốn xâu tiền vừa vặn có thể cất nhà, lại mua một ít gia cụ đơn giản.
Ngày hôm sau, Trần Danh đi Trần gia thương lượng cùng Trần lão thái và Trần Nghiệp, lại để cho người đi thỉnh trưởng bối Ngũ lão tổ cùng tam gia gia trong tộc, cùng với Cao Lý Chính. Không có gọi nhị thúc Trần Danh, kể từ sau phong ba tranh gia sản, bọn họ đã đoạn tuyệt lui tới.
Nghe lời Trần Danh nói, Trần lão thái và Trần Nghiệp đều đồng ý. Một mẫu đất là có thể tách hai người ngoài ra, cũng đáng. Mặc dù nói A Phúc và Đại Bảo hiện tại một đứa ngốc, một đứa nhỏ, ăn uống khẳng định vẫn sẽ làm gánh nặng lão Nhị gia, nhưng cũng không thể không cho người ta đường sống chứ? Nói gì đi, cũng không thể đắc tội Vương thị. Như vậy, thua thiệt vẫn là Trần Danh. Có lẽ, Trần A Phúc chính thức lập nữ hộ, nàng ta nhận con trai cũng không tính là chuyện xấu, A Cúc làm mai thật dễ dàng hơn.
Vốn là, Trần A Phúc còn để Trần Danh nói, hai mẹ con bọn họ thật sự độc lập sinh hoạt phí trước đoạn thời kỳ này, coi là Trần Đại Bảo mượn. Còn như cần bao nhiêu tiền, nàng cũng không biết, để Trần Danh xem rồi nói. Trần A Phúc là sợ mình lập nữ hộ có trắc trở, có địa phương thể thỏa hiệp thì tận lực thỏa hiệp. Nhưng Trần Danh chưa nói, hắn không muốn cho A Phúc quá thua thiệt.
Quả thật Trần Nghiệp cùng tam gia gia liền nói ra, nữ tử lập hộ thì phải tự lập môn hộ, tự mình sống một mình. Rất rõ ràng, hiện tại A Phúc và Đại Bảo không thể nào nuôi nổi chính mình, tất nhiên phải phải tiếp tục để cho nhị phòng dưỡng. Tạm thời nuôi dưỡng bọn họ không thành vấn đề, nhưng về sau Trần Đại Bảo có thể tự lập rồi, nhất định phải hoàn trả tiền vài năm Trần Danh dưỡng dục bọn họ. Cũng không đòi nhiều, một năm một xâu tiền.
Ở trong mắt của những người này, khuê nữ không thể so với nhi tử, làm sao có khả năng uổng công nuôi, huống chi bản thân Đại Bảo cũng không phải là người Trần gia. Có thể phân chia một mẫu đất cho bọn họ lập hộ, đã là nhân từ rồi.
Trần Danh cố gắng vài câu, nhưng Trần Nghiệp và tam gia gia càng kiên trì hơn, Trần lão thái cũng cho là nên lưu lại cho A Lộc què chân nhiều chỗ tốt. Vạn nhất hắn tiếp tục què đi như thế, về sau không chỉ khó tìm tức phụ, ngay cả làm công việc dùng thể lực cũng thành vấn đề.
Bất đắc dĩ, Trần Danh chỉ phải đáp ứng. Hắn về nhà chứng kiến Đại Bảo vui rạo rực, cực đau lòng, hài tử còn không biết mình còn nhỏ tuổi đã gánh trên lưng nợ nần lớn.
Rồi nói với Vương thị cùng Trần A Phúc rất nhiều "Thực xin lỗi" các loại lời nói.
Vương thị cũng cảm thấy khuê nữ ngoại tôn đáng thương, mắt đỏ lên. Nghĩ tới về sau lại nhận thêm nhiều việc, vụng trộm tồn một ít tiền cho bọn họ.
Ngược lại Trần A Phúc không sao cả, hiện tại lập nữ hộ là đệ nhất, huống chi nàng có biện pháp nuôi sống người một nhà.
Sau đó, Trần Danh lại để cho Vương thị đi cắt hai cân thịt, đưa đi nhà Cao Lý Chính, thỉnh hắn đo đạt đất đai, lại đi trong huyện giúp đỡ xử lý hộ tịch và khế đất.
Không tốn bao lâu, Cao Lý Chính liền đến, ở hàng rào ngoài tường mặt đông Trần gia cách không đến ba phần đất đi ra. Mảnh đất này vừa hẹp lại dài, trước sau ngang bằng cùng Trần gia, dù sao cũng vừa đủ cất ba gian nhà tranh, giữa hai nhà là cái tường rào cũng có thể xài chung lấp kín, diện tích so với tiểu viện tử hiện tại đang ở thì không lớn lắm. Không có biện pháp, một xâu tiền chỉ đủ mua địa phương lớn cỡ đó.
Hai ngày sau, hộ tịch cùng khế đất được đóng con dấu đỏ thẫm giao vào trong tay Trần A Phúc. Trần A Phúc nhìn mà vui mừng, cuối cùng yên tâm rồi.
Một bên Đại Bảo gấp đến độ thẳng kéo tà áo Trần A Phúc: "Nương, mau cho Đại Bảo xem một chút, mau cho Đại Bảo xem một chút."
Trần Đại Bảo nâng tờ hộ tịch vừa nhìn lại xem, từng câu từng chữ đọc thành tiếng, từ không biết thì thỉnh giáo Trần Danh. Đọc xong rồi, biết rõ mình chính thức thành nhi tử mẫu thân, không người nào lại có thể thay đổi, mình và nương còn có nền nhà, vui vẻ không thôi.
Hắn lại nghiêm túc mà trả hộ tịch lại cho Trần A Phúc, nói: "Vô cùng tốt. Nương cất nó lại, giấu kỹ, tuyệt đối không được lạc mất."
Sau đó, nương con hai người tay trong tay vào trong viện, nhìn mảnh đất mặt đông kia mà cười ngây ngô. Trên mảnh đất kia, cỏ dại mọc khắp nơi, còn có vài đám trúc tử, một gốc cây án thụ.
Trần A Phúc khoa tay múa chân nói: "Thời điểm cất nhà, giữ lại gốc cây án thụ đó, mùa hè có thể làm ấm. Hậu viện lại xây cái chuồng gà, chúng ta cũng nuôi mấy con gà."
Trần Đại Bảo kích động đến trong mắt toát ra vì sao nhỏ, kéo tà áo Trần A Phúc bĩu môi nói: "Nương, nương, ôm ôm, nhi tử muốn ôm ôm." Giọng nói so với trước thì mềm mại hơn rất nhiều, đầu lưỡi cũng có chút kéo không thẳng.
Tiểu tử này, công lực làm nũng thật không yếu.
Chọc cho A Lộc ở một bên cười ra tiếng.
Trần A Phúc cũng có chút buồn cười, vẫn cố hết sức ôm nó lên, nhìn đến đôi mắt tràn đầy chờ mong cùng ánh mắt đắc ý của cu cậu, trong lòng mềm mại nói không nên lời. Si bệnh của nương còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, phòng ở cỏ tranh có thể che gió che mưa còn chưa bắt đầu xây dựng, nó cũng đã kích động thành dạng này rồi. Nàng nhịn không được hôn vài cái ở trên mặt nó, trước hai bên má, sau chóp mũi.
Trần Đại Bảo cười khanh khách vài tiếng, cũng hôn ở trên mặt nương ba cái, trước hai bên, sau chóp mũi. Hôn xong còn nói: "Nương, Đại Bảo là con ruột của người, về sau không nên nói Đại Bảo là các người nhặt được nữa."
"Ừ." Trần A Phúc gật gật đầu.
Duyên phận mẫu tử của bọn họ cuối cùng triệt để định ra. Hai người bây giờ còn không có ý thức được bọn họ trở thành mẫu tử, một đời này hai bên cùng trải qua hỉ nộ ái ố như thế nào.
Vui mừng xong, Trần A Phúc biết rõ, trong nhà mượn khoản nợ, bản thân mình lại mở ra nhiều chi phiếu trống như vậy, bước tiếp theo chính là nên kiếm tiền như thế nào. Chỉ là tay chân của mình còn không tính rất linh hoạt, trước hết để cho Trần Danh cùng Vương thị làm một ít.
Nàng cầm cây gậy vẽ hình dáng hai cái giỏ trên mặt đất, một cái là hình vuông hơi lớn hơn, một cái nhỏ hơn là hơi tròn và sâu lòng, lại nói đặc điểm cụ thể. Nói đây là giỏ may vá, để cho Trần Danh chiếu theo bộ dáng cái này mà bện, ở trung tâm cũng bện một chút hình dạng. Nàng muốn đợi đến mười chín tháng sáu, cũng chính là sinh nhật quan thế âm bồ tát đi Hồng Lâm Sơn Linh Ẩn Tự bán.
Nàng nghe đã Vương thị nói qua, ngày đó, Linh Ẩn Tự sẽ đến rất nhiều nữ khách hành hương dâng hương, rất nhiều người còn là tỉnh thành, phủ thành đến.
Trần Danh nhìn đồ hình còn có chút hoài nghi, nói: "Sọt may vá cha bện qua, không phải là bộ dáng này."
Trần A Phúc cười nói: "Giỏ may vá cùng cái sọt may vá trước kia chúng ta dùng không quá giống nhau, bện xong rồi, còn có thể dùng bố và túi lưới trang sức một phen, đẹp mắt hơn nhiều."
Trần A Phúc nhìn cái sọt may vá cổ đại, lại hỏi Vương thị, đều là giỏ tròn thuần một màu hàng mây tre lá hoặc là đồ tre trúc, liên miên bất tận, lại quá mức xưa cũ. Cho dù là nữ nhân nhà người có tiền dùng cái sọt may vá xa xỉ nhất, nhiều lắm thì cũng dùng tấm gỗ làm cái nắp, trên cái nắp lại điêu khắc hoa, quét nước sơn lên. Còn có hình thức túi may vá cũng vô cùng đơn giản, có chút giống hà bao, chỉ có đa dụng mấy tầng bố may cùng một chỗ, cũng may bao lấy kim cài, bên trong đựng một ít kim chỉ.
Giỏ may vá cùng túi may vá, là thứ mà nữ nhân cổ đại ắt không thể thiếu, gần như phải làm bạn cả đời với nữ nhân. Nếu làm dễ nhìn, đúng là có thể kiếm lời một khoản tiền.