Trên đường từ cổng thành tới Đông Sơn, Bạch Đàn không nói lời nào. Dựa lưng vào ngực học trò của mình, cảm giác đó không khác gì đang ngồi bàn chông, huống hồ phía sau còn có Cố Trình đi theo.
Còn hai gia đinh của nàng bây giờ có lẽ đang vừa đi bộ về vừa bàn tán về việc làm không thỏa đáng này của hai thầy trò.
Ôi, chỉ nghĩ mà đã thấy đau đầu rồi!
May mà Tư Mã Tấn cũng không lên tiếng, như vậy xem ra hắn ôm nàng lên ngựa chỉ đơn thuần vì muốn đi nhanh hơn mà thôi. Nghĩ như vậy nàng cũng dễ chịu hơn một chút.
Cố Trình đi trước một bước đến Bão Phác quán báo tin, Bạch Đàn và Tư Mã Tấn xuống ngựa, lúc đi tới sườn núi đã nhìn thấy đèn đuốc uốn lượn kéo dài từ đỉnh núi đi xuống.
"Mong điện hạ yên phận một chút, giờ đây vi sư và điện hạ đã cùng chung vinh nhục". Bạch Đàn dặn dò một câu, không đợi hắn trả lời đã rẽ sang đường nhỏ đi về phía nhà mình, không đèn không đuốc, bước thấp bước cao.
Đi được nửa đường thì gặp Vô Cấu cầm đèn ra đón.
"Sư tôn về rồi". Vô Cấu vừa nói vừa nhìn sang đỉnh núi đối diện: "Bão Phác quán có chuyện gì mà nào nhiệt vậy nhỉ?"
Bạch Đàn biết Vô Cấu sợ Tư Mã Tấn, trả lời cho có lệ: "Ai biết được, về thôi".
Người phụ trách tiếp đãi Tư Mã Tấn của Bão Phác quán là đại đệ tử Trần Ngưng của quán chủ Huyền Dương Tử. Trần Ngưng và Bạch Đàn có quan hệ cá nhân khá tốt, nhưng hắn cũng không muốn có liên hệ gì với sát thần. Tuy nhiên Huyền Dương Tử đang bế quan, các sư đệ sợ hãi, hắn là đại đệ tử nên đành phải đứng ra.
Để tỏ lòng tôn trọng, Trần Ngưng nhường phòng mình cho Tư Mã Tấn. Sau khi đưa Tư Mã Tấn vào trong phòng, vừa lui ra ngoài hắn đã bắt đầu oán trách trong lòng: Fax sát thần này đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện đến đây, chắn chắn đây là chuyện tốt Bạch Đàn làm!
Tư Mã Tấn ở trong phòng không hề thoải mái.
Trần Ngưng nuôi mấy con chim, lồng chim treo trong phòng, không biết có phải thấy người lạ hay không mà cứ kêu ríu rít không ngừng.
Tư Mã Tấn vốn đã ghét chúng có mùi, lại bị làm ồn không ngủ được, vì thế rút kiếm chém tới.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, hắn tra kiếm vào vỏ, lật người tiếp tục ngủ.
Hôm sau Kỳ Phong đưa giấy tờ quân vụ của Tư Mã Tấn tới Bão Phác quán từ lúc trời tờ mờ sáng.
Nhìn vào giảng kinh đường chỉ thấy toàn gáy là gáy, các đạo sĩ đang học buổi sớm. Cố Trình dựa vào cửa ngủ gà ngủ gật, nước dãi sắp chảy xuống đất đến nơi.
Kỳ Phong đá hắn một cái: "Điện hạ ở bên trong à?"
Cố Trình bừng tỉnh lại, lau miệng gật đầu.
Các đạo sĩ đồng thanh niệm kinh văn, Kỳ Phong hỏi: "Bọn chúng nói cái gì thế?"
Cố Trình gãi đầu: "Mấy câu nhảm nhí như kiểu yêu quý bảo vệ muôn dân thiên hạ, không thể tạo sát nghiệt bừa bãi gì đó".
"A a, cái đám đạo sĩ lỗ mũi trâu này, ngươi đoán điện hạ có giết chết bọn chúng không?"
Cố Trình hất cằm vào phía trong: "Ta thấy điện hạ nghe rất chăm chú, dường như không có ý định giết người".
Kỳ Phong thò đầu vào trong nhìn. Tư Mã Tấn ngồi hàng sau cùng, bàn tay chống trấn, khuỷu tay chống đầu gối, mắt vẫn mở như thường nhưng lại không có tiêu điểm, không có biểu cảm, không hề nhúc nhích, dường như đã nghe đến nhập thần.
Kỳ Phong cười hì hì: "Đó không phải điện hạ chăm chú nghe đâu, ngươi nhìn kĩ lại đi".
Cố Trình lại thò đầu vào nhìn một cái, bàng hoàng tỉnh ngộ.
Các đạo sĩ tụng xong một lượt kinh văn, Trần Ngưng chỉnh lại đạo bào, ngồi vào chỗ, tay nâng kinh thư, bắt đầu giảng kinh.
Kì thực mọi người trong phòng đều hơi lơ đãng, chỉ cần nghĩ đến chuyện sau lưng đang ngồi một gã sát thần giết người không chớp mắt là đã cảm thấy hoảng hốt. Có lẽ Trần Ngưng cũng phát hiện điều này, buông kinh thư trong tay xuống, nói: "Lăng Đô Vương điện hạ nếu không muốn nghe tiếp có thể về phòng, không cần phải ngồi ở đây".
Tư Mã Tấn không hề về phòng, vẫn ngồi nghiêng nghiêng như cũ, chỉ trợn tròn mắt nhìn một chỗ không hề nhúc nhích, có vẻ như đang suy nghĩ tâm sự gì đó.
Sự bất mãn trong lòng Trần Ngưng cuối cùng vơi bớt vài phần. Xem ra gã sát thần này cũng không phải là không thông nhân tình như tin đồn của ngoại giới, có lẽ cũng có thể điểm hóa được.
Nghĩ như vậy, lòng tin của hắn tăng gấp bội, tiếng giảng kinh không khỏi lớn hơn vài phần.
Trong biệt viện nhà họ Bạch, Bạch Đàn dạy xong bài học buổi sáng thì đã đến giờ ăn trưa. Tôi tớ các nhà mang cơm nước nóng hổi đến cho thiếu gia nhà mình, các học trò đều đi ăn cơm, nàng quyết định tranh thủ qua Bão Phác quán xem một lát.
May mà nàng sắp xếp cho Tư Mã Tấn ở Bão Phác quán, nếu là ở đây, các học trò bây giờ làm gì còn có tâm tư ăn cơm, chỉ nghĩ cũng đủ no rồi.
Tòa biệt viện này kì thực là của hồi môn của Hi phu nhân. Hi phu nhân tin đạo cho nên năm đó đã làm riêng một con đường nhỏ dẫn thẳng đến Bão Phác quán, bây giờ con đường nhỏ này lại tiện lợi cho Bạch Đàn.
Bạch Đàn nhanh chóng đi đến cổng phụ của Bão Phác quán ở núi sau. Nàng gõ côgnr đi vào, đi thẳng đến giảng kinh đường, từ xa xa đã nhìn thấy Kỳ Phong với Cố Trình đứng một trái một phải ngoài cửa như hai bức tượng thần giữ cửa.
Nàng đi tới nhìn trước ngó sau: "Điện hạ của các ngươi đâu?"
Kỳ Phong hất cằm: "Nghe giảng kinh. Tên đạo sĩ họ Trần đó đã nói rồi, điện hạ của bọn ta có tuệ căn, hắn đã giảng kinh cho điện hạ một buổi sáng rồi".
Bạch Đàn nửa tin nửa ngờ đi vào nội đường, đã không còn đạo sĩ nào khác, chỉ còn Trần Ngưng ngồi phía trên tay cầm kinh văn thao thao bất tuyệt, phía dưới chỉ có một mình Tư Mã Tấn chống cằm ngồi nghiêng không hề nhúc nhích, thoạt nhìn hết sức chăm chú.
Bạch Đàn phe phẩy quạt lông trong tay, đi vòng quanh hắn hai vòng, tại sao cứ có vẻ là lạ?
Thật sự phối hợp như vậy sao?
Trần Ngưng ngước mắt lên nhìn thấy Bạch Đàn, gập quyển kinh thư trong tay lại, đứng dậy bấm đốt ngón tay hô một tiếng "Vô Lượng Thiên Tôn", mặt lộ vẻ đắc ý: "Tiểu thư thật là lo nghĩ nhiều quá, cần gì nhất định phải mời điện hạ đến quán thanh tu? Bần đạo cho rằng điện hạ hoàn toàn không hung ác như ngoại giới đồn đại, kể cả bây giờ xuống núi cũng được".
Nói thẳng chính là không muốn giữ hắn ở đây mà thôi.
Nói xong lời này, Trần Ngưng liền nhìn Tư Mã Tấn, cho rằng hắn dù thế nào cũng phải có chút phản ứng, nào ngờ Tư Mã Tấn vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích.
Bạch Đàn phát hiện không đúng, ghé sát vào nhìn hắn, nheo mắt lại, vỗ chiếc quạt lên vai hắn.
Tư Mã Tấn đột nhiên cử động, tay trái tóm chặt vai nàng, tay phải tóm cổ họng nàng.
Bạch Đàn bị khống chế gắt gao không thể động đậy, miệng không phát ra âm thanh được, sắc mặt đã chuyển sang đỏ bừng.
Trần Ngưng kinh hãi, vội vàng hô to: "Điện hạ dừng tay!"
Tư Mã Tấn đã nới lỏng tay ra trước một bước: "Thì ra là ân sư, bản vương còn tưởng là tên nào không sợ chết dám quấy rầy mộng đẹp của bản vương".
Bạch Đàn loạng choạng vài bước, xoa cổ họng ho vài tiếng mới trở lại bình thường, tức giận dùng quạt chỉ hắn: "Vi sư đúng là đã xem thường điện hạ, trợn tròn mắt còn có thể ngủ được, đúng là người đầu tiên từ xưa đến nay".
Ngoài cửa, Kỳ Phong và Cố Trình liếc nhau, thầm cười trộm.
Thế này đã là gì? Điện hạ của bọn chúng còn có thể ngủ ngay giữa trận tiền!
Lần trước Tư Mã Tấn cầm quân tác chiến với quân Tần ở quận Dực Dương, quân địch ra trước trận chửi bới, tất cả mọi người đều sắp không kiềm chế nổi nữa, hắn lại không hề trả lời, mặt không biểu cảm.
Các phó tướng đều rỉ tai thì thầm, nói điện hạ của chúng ta đúng là lạnh lùng chín chắn, đột nhiên lại thấy hắn vươn vai một cái, khàn khàn lên tiếng: "Bọn chúng chửi xong chưa? Bản vương ngủ được một giấc rồi".
Mọi người trợn mắt há mồm, thế mới biết hắn còn có bản lãnh này.
Sau đó nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu hai bên khai chiến trong lúc hắn đang ngủ thì sẽ thế nào?
Trần Ngưng phía trên lui lại một bước không dám tin, ôm ngực như bị nội thương: "Thì ra nãy giờ điện hạ vẫn đang ngủ?"
Tư Mã Tấn hoạt động cổ một chút: "Đám súc sinh trong phòng ngươi quá mức ồn ào, đêm qua bản vương không được ngủ ngon".
Trần Ngưng sửng sốt, đột nhiên xách vạt áo chạy về phía phòng mình.
Tư Mã Tấn đứng dậy vươn vai, nhìn Bạch Đàn một cái: "Vừa rồi là bản vương lỡ tay, ân sư chớ lưu tâm làm gì".
Bạch Đàn xoa cổ tức giận: "Vi sư dạy học nhiều năm, hôm nay mới biết làm nghề dạy học cũng có thể bị mất mạng!"
"Ai có thể bị mất mạng thế?" Hi Thanh từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy hai người đều ở đây, vẻ mặt ngạc nhiên: "A, điện hạ cũng ở đây sao? Ta lại cứ hỏi Kỳ Phong và Cố Trình ở bên ngoài làm gì".
Vừa nói hắn vừa hành lễ.
Bạch Đàn quan sát hắn từ đầu đến chân, thấy hắn cầm mấy gói giấy trên tay liền hừ lạnh: "Lại đến bán thuốc giả à?"
Hi Thanh căng thẳng, lén lút nhìn trước ngó sau: "Không được nói thật như thế, sau này ta còn có thể bán cho ai được?"
Trung đường của đạo quán cần luyện đan, rất nhiều dược liệu đều mua từ chỗ Hi Thanh, hắn lại thường xuyên thay đổi các thành phần trong đó.
Có điều theo hắn nói thì cũng là muốn tốt cho đám đạo sĩ, nếu thật sự dùng những dược liệu bọn họ yêu cầu thì có lẽ đã có người chết rồi, hắn bán thuốc giả chính là tạo phúc cho đạo quán.
Trợn mắt nhìn Bạch Đàn xong, hắn lại vội giải thích với Tư Mã Tấn: "Điện hạ yên tâm, thuốc ta cho điện hạ uống tuyệt đối đều là thật".
Bạch Đàn nhướng mày nhìn về phía Tư Mã Tấn: "Điện hạ còn uống thuốc?"
Hi Thanh vội vàng sửa lại: "Không không không, điện hạ không bao giờ uống thuốc".
Nói xong chào cáo từ Tư Mã Tấn rồi vội vã đến hậu viện bán hàng.
Thấy Hi Thanh đã đi, cuối cùng Bạch Đàn cũng có thể làm bộ tận tình khuyên bảo: "Thiên Linh này, vi sư cũng chỉ muốn tốt cho trò, thầy trò ta giờ đây đã là quan hệ vinh nhục tương liên, trò không thể phối hợp với vi sư một chút sao?"
Tư Mã Tấn cười: "Nếu bản vương không phối hợp với ân sư thì tại sao lại đang ở nơi này?"
Bạch Đàn thở dài, đi qua đi lại hai lần, nói nghiêm khắc: "Tối nay chép kinh văn mười lần, sáng mai vi sư phải nhìn thấy!"
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng quát giận dữ của Trần Ngưng: "Bạch Đàn, đều là do ngươi mà ra cả!"
Nàng ngẩn người, không hiểu có chuyện gì.
Tư Mã Tấn phản ứng nhanh nhạy hơn nàng: "Chắc là hắn nhìn thấy mấy con chim bị bản vương chém chết ấy mà!"
Ngay cả mấy con chim mà ngươi cũng không buông tha hay sao?
Bạch Đàn sắp sửa suy sụp. Trần Ngưng yêu chim như si, tất nhiên là đang trách nàng đưa sát thần tới đây. Nàng không dám ở lại thêm, vội vã chạy về, ra đến cửa lại nhắc một câu: "Không được sát sinh nữa!"
Nói xong chạy đi nhanh như chớp.
Trần Ngưng xông vào cửa, tay giữ con chim chết thảm để trong túi vạt áo đạo bào, nhìn trước ngó sau không thấy Bạch Đàn, lại không dám phát tiết với Tư Mã Tấn, vẻ mặt bi phẫn giậm chân than khóc: "Chim của bần đạo! Chim của bần đạo!"
Hi Thanh vừa lúc đi ra, nghe thấy Trần Ngưng nói vậy liền đưa mắt thoáng nhìn hai tay hắn đang ôm trước bụng, ho khan một tiếng: "Nếu như đạo trưởng không ngại, tại hạ có thể xem giúp đạo trưởng, bảo đảm sẽ lập tức hồi xuân".
Vẻ mặt Trần Ngưng đông cứng, quay đầu chạy thẳng ra ngoài, nước mắt nước mũi ròng ròng: Ức hiếp người ta quá đáng!
Hi Thanh rõ ràng là cố ý. Hắn cười tít mắt bước đến trước mặt Tư Mã Tấn: "Điện hạ, chắc hẳn ngài hiểu vì sao ta hao tâm tổn trí dẫn Bạch Đàn tới trước mặt ngài đúng không?"
Tư Mã Tấn liếc hắn một cái: "Nếu không hiểu, ngươi còn có thể đứng yên ổn ở đây mà không mất một cọng lông nào hay sao?"
Hi Thanh ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Vậy lúc cần nghe lời thì ngài nên nghe lời Bạch Đàn một chút đi!"