"Mẫuhoàng?Khôngthể sao?" Thấy nữhoàngthật lâukhôngđưa ra câu trả lời thuyết phục, ta nhịnkhôngđược cất tiếng hỏi.
Chớkhôngphải nơi nàykhôngcho phép nam nữ ngồi cùng bàn ăn cơm sao? Kiakhôngkhỏi cũng quá chủ nghĩa nữ quyền.
Cho dù nữ tử có vẻ tôn quý, nhưng cũngkhôngđến mức cướp đoạt quyền được ăn cơm trên bàn của nam tử a! Bọn họ cùng với người khác chia xẻ thê chủ của mình cũng đủ đáng thương.
Sau một hồi trầm mặc, nữhoàngliền theo câu hỏi của Thanh Thanh phục hồi lại chính mình tinh thần,nàng có chút kích động nói: '‘Ân? Hảo, đêm nay người một nhà chúng ta cùng dùng bữa.’'
Nghe vậy, Đồng Vũ đôi mắt có chút vui sướng lóe sáng, rõ ràng có chút hưng phấn cùng chờ mong.
Bọn hắn quả thật đã lâukhôngcùng mẫuhoàngdùng bữa, lần gần đây nhất lại là năm trước tết Nguyên Tiêu ngày mười lăm tháng giêng.
Thước Thanh đôi mắt cũng khẽ sáng sáng, Văn Sắc bộ dạng chính làkhôngche dấu được hâm mộ cùng cô đơn.
Nghe thấy nàng trả lời,ta rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảokhôngcó xảy ra nàng cứng rắnkhôngmuốn phá quy định.
Đồng thời ở trong lòng ta trộm vui vẻ một phen, hắc hắc! Bước đầu tiên kế hoạch tác chiến của ta thành công.
Mới đầu nhìn vẻ mặt có chút bất đồng của ba vị đệ đệ giống như những gì bản thân tưởng tượng, thật sựkhôngcó chút ý tứ.
Nhưng nhìn đến biểu tình trên mặt của vị công tử kia, takhôngrõ hắn trong mắt như vậy cô đơn cùng hâm mộ là từ đâu đến.
"Bệ hạ, canh giờkhôngcòn sớm,nghĩ phụ thân ở nhà lo lắng, Văn Sắc xin cáo lui đi trước."
Gặp chính mìnhkhôngcó được đãi ngộ tất yếu ở trong này, Lý Văn Sắc khom người hướng nữhoàngchào từ biệt.
"Tốt lắm. Ngươi hãy trở về đi,đừnglàmcho thừa tướng lo lắng thêm." Nữhoànghòa ái nói.
Nhìn thấy thời gian xác thựckhôngcòn sớm, ba vịhoàngtử liềnkhônggiữ lại bạn chí cốt trong cung ở lại thêm nữa.
Bọn họ xem như quen biết trong khoảng thời giankhôngngắn, biết hắn kì thựckhônghề nghĩ tới người trong nhà hắn sẽ lo lắng, đặc biệtkhôngphải là thừa tướng lo lắng.
Lý Văn Sắc lấy lại tinh thần ở trước mặt mọi người bước đi, rời khỏi ngự hoa viên trở về chốn lạnh lùng như phủ thừa tướng.
Ở gió nhẹ kia phất qua, hắn vạt áo theo gió bay đi, chỉ để lại cho mọi người một đạo tiêu sái bóng lưng.
Ở tịch dương ánh sáng buổi chiều chiếu xuống, nhiều điểm ánh sáng theo thân hình hắn đi xuyên qua, phản quang màu vàng lung linh, hơn nữa cùng với khung cảnh hai bên đường,mĩ lệ như một bức họa cuộn tròn.
Chính là vì cái gì mà từ bóng dáng kia lại khiến ta cảm thấy như vậy thật cô đơn đến thê lương?
"Bệ hạ, nô tài nghe nhóm công chúa khang phục tin tức, cố ý vì bệ hạ, công chúa cùng cáchoàngtử mà chuẩn bị tiệc chúc mừng buổi tối. Thỉnh bệ hạ,công chúa và các vịhoàngtử thân chinh di giá đến Ngọc Lam điện."
Lúc này,ngự phòng quản sự tiến lên bẩm báo,đánh gãy Thanh Thanh suy nghĩ.
"Ha ha như thế rất tốt! Miễn cho trẫm lại tự thân phân phó,khanh gia thật sự đã suy nghĩ rất chu đáo a."
Nghe người tới bẩm báo, Ngãi Thi Mã mỉm cười nói, nghĩ đến quần thần này thật sự là tri kỉ.
"Đây là phận nô tài nênlàm." Lưu Cũng Phương khiêm tốn,cung kính nói.
Hắnlàmngự phòng quản sự hơn hai mươi năm, nữhoàngchưa từng khiến bọn họ cảm thấy nửa phần ủy khuất.
Thân là nô tài,tài cán vì chủ tử mà cống hiến hết mình, chính là vinh quang của bọn hắn.
"Hảo,bọn nhỏ,chúng ta đi dùng bữa,đừng lãng phí tâm ý của nhóm sư phó."
Ngãi Thi Mã sang sảng cười liền bước đi trước đến Ngọc Lam điện.
Thấy nữhoàngđi rồi, ta liền bước theo đi lên, cònkhôngquên thúc giục với đám đệ đệ phía sau.
May mắn thời điểm trở về là đường tắt, rất nhanh liền về tới tẩm cung của ta, nếu là vừa rồi chọn đi theo đường vòng Du cung, ta phỏng chừng sẽ bị đói chết.
________ __
Tịch gian.
Nhìn trên bàn phi thường phong phú đại tiệc, ta liền bụng kêu lớn.hưng phấn, vốn định sẽ là nhào tới ăn thật nhiều nhưng liếc thấy ba vị đệ đệ phi thường câu nệ, bộ dạng nhã nhặn thanh tú, ta buồn bựckhôngdámlàmra động tác quá lớn.
Nhưng nếu theo bọn họ ăn như vậy,ta khẳng định bản thân sẽ khó chịu mà chết mất. Nghĩ nghĩ, ta liền đứng lên hướng cái bát của mỗi người để vào miếng thịt bò thật lớn.
"Ha ha! Bọn đệ ăn nhiều thịt bò một chút, thịt này đối với thân thể rất tốt." Ta mỉm cười với bọn họ nói, kỳ thực là ta muốn khiến bản thân có thể thoải mái ăn nhiều.
"Mẫuhoàngcũng ăn nhiều một chút." Ta đối nữhoàngcũng gắp một miếng.
"Ân,Yên nhi cũng ăn đi." Nữhoàngôn nhu cười, ánh mắt nhìn Thanh Thanh dịu dàng đến độ có thể chảy ra nước.
Nàng hôm nay thật là vui,ông trời cư nhiên trả lại cho nàng như vậy hiếu thảo nữ nhi, nàng cảm thấy rất vui mừng.
Thước Thanh ba người nhìn thịt bò trong bát,liền như vậy nháy mắt thất thần,này lại là lần đầu bọn hắn được người khác gắp đồ ăn cho.
"Bọn đệ đệ,các ngươi phải theo ý ta ăn hết thịt bò,khôngđược để đồ ăn thừa."
Dứt lời,ta liền cúi đầu chuyên tâm đối phó thịt bò bên trong bát, ở trong bát giở ra trận chiến sét đánh nuốt đồ ăn.
"Hoàngtỷ?" Nhìnhoàngtỷ đối diện phát ra âm thanh lách cách rung động,Đồng Vũ nhịnkhôngđược khẽ kêu một tiếng nhỏ,hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy có người ăn cơm thật sự…hào sảng..
"A? Có việc gì sao?" Nghe vậy ta ngẩng đầu nhìn tiểu nãi bao phía đối diện, có chút nghi hoặc hắn gọi talàmgì.
"Không,khôngcó việc gì." Nhìn người nọ khóe miệng dính ba hột cơm, tiểu nãi bao có chút run rẩy,vốn dĩ định nhắc nàng chú ý lễ tiết ăn cơm nhưng lời nói liền muốn nuốt về bụng.
Thấy hắn như vậy bộ dạng, ta có chút hoang mang nhìn người ngồi phía bên phải vẻ mặt vui sướng của Thước Thanh, muốn từ bọn họ ánh mắt tìm ra đáp án.
Cảm giác được ánh mắt củahoàngtỷ quét qua, Thước Thanh cùng Tử Nhạc đều dừng lại hoạt động,nhìn đến bộ dạnghoàngtỷ của bọn họ, mặt nhịnkhôngđược muốn co rút.
Nhìn bọn họ phản ứng ta thật sự buồn bực,khônglẽ nhìn ta như khủng long quí hiếm,bọn họ liền trưng ra vẻ mặt như vậy?
"Yên nhi, lau khóe miệng." Nhìn tình hình của mấy đứa nhỏ trước mắt, nữhoàngnhịnkhôngđược nhắc nhở Thanh Thanh vấn đề nhỏ của nàng.
"A?" Nghe thấy nữhoàngtrong lời nói,ta vô ý thức sờ sờ khóe miệng.
"Ha hakhôngchú ý." Sờ đến hạt cơm,ta rốt cuộc hiểu vì sao bọn họ bày ra biểu tình khó coi như vậy, ta chỉ xấu hổ cười cười.
Nhìn Thanh Thanh ngây ngô cười, nữhoàngôn nhu cười nóikhôngsao, còn lại ba người kia bộ dáng khóe miệng nhịnkhôngđược mà chuột rút, vìhoàngtỷ của bọn hắn thật sự cười rất khờ.
Ta đột nhiên nhớ đến kế hoạch thành công từng bước của mình.
Vì thế ta đối với cái vị ngồi ở vị trí chính giữa nữhoàngnói: "Mẫuhoàng,Yên nhi nghĩ bản thân muốn xuất cung đi xem,tự mình cảm thụ một chút phong tục dân tộc,muốn hiểu biết cuộc sống của dân chúng hơn."
Nghe thấy Thanh Thanh nói như vậy,tất cả mọi người giật mình hướng đến nàng nhìn.
"Yên nhi thật sự muốn hiểu biết tập tục của dân tộc?"Nữhoàngdẫn đầu suy nghĩ mở miệng nói.
"Uh, Yên nhi muốn tìm hiểu cuộc sống quốc gia của chính mình rốt cuộc là bộ dạng như thế nào,phồn vinh haykhông? Nông dân có thật sự được cơm no áo ấm?Thương hộ kinh doanh là như thế nào? Quan dân ở chung có hài hòa haykhông?Tiểu hài tử có đã và đang được đi học?Những việc này nếu chỉ dựa vào giảng thuật thì quả thậtkhôngđáng tin,chỉ có thể dựa vào chính mình trải nghiệm mới biết được sự thật tột cùng là như thế nào."
Ta nói ra ý tưởng sớm đã nghĩ tốt của mình.
Nghe vậy,mọi người đều muốn chấn kinh.
Của nàng nữ nhi, bọn họhoàngtỷ ý tứ trong lời nói, ẩn chứa như vậy đạo lý khắc thật sâu, bọn họ thân làhoàngtử, từ nhỏ đã nhận lấy giáo dục thật tốt nhưng chưa hề nghĩ tới bản thân sẽ tự mình trải nghiệm, muốn đích thân mình đi nhìn rồi cảm thụ, thượng thư nói, phu tử nói, vì sao lại nghĩ mọi điều đều có thể là sự thật?
"Nhưng là..mẫuhoànglo lắng ngươi khi xuất cung."
Gặp nữ nhi nói đạo lý, Ngãi Thi Mã cũngkhôngnghĩ bản thân sẽ phản đối bản thân xuất cung.
Khả năng lo lắng chính là Yên nhi của nàng vừa mới trở về hoàn hảo, vạn nhất sau khi rời khỏi cung gặp cái gìkhôngmay mắn, thìlàmsao bây giờ?