Nữ hoàng đi đến ngự thư phòng, vừa vào cửa liền thấy Lý Hương Lan ở bên kia cúi đầu suy nghĩ cái gì.
“Thừa tướng hôm nay đến đây có chuyện gì, sao lúc trước thượng triều không khởi tấu, không ở trước mặt các vị đại thần giải thích?” Ngải Thi Mã lên tiếng khiến Lý Hương Lan đang trầm tư bừng tỉnh.
Phát hiện nữ hoàng đã đến, Lý Hương Lan đi tới trung tâm ngự thư phòng quỳ xuống thi lễ.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần hôm nay tới là vì chuyện tuyển Phò mã.” Tuy rằng nàng đến tương đương sợ hãi hoàng quyền, nhưng thanh âm cũng không kiêu ngạo siểm nịnh, bởi vậy có thể thấy được nàng ở quan trường cũng đã là một lão hồ ly rồi.
“Ái khanh xin đứng lên. Việc Lý khanh gia nói tới trẫm cũng đã nghĩ đến, nhưng là Yên nhi nàng…..” Nữ hoàng muốn nói lại thôi, cố ý không nói hết lời mình, làm cho Lý Hương Lan tự mình tiếp lời.
“Bệ hạ, công chúa năm nay đã muốn hai mươi hai, nếu theo luật pháp thông thường, sớm đã là mẫu thân vài đứa nhỏ. Công chúa hiện tại ‘không hiểu thế sự’, tuyển chọn Phò mã cũng có thể giúp công chúa để ý công việc trong cung, này cũng không phải là một chuyện không tốt.
Hơn nữa, hiện tại trong triều tuy không có chuyện quá lớn, nhưng bên dưới quần thần đều dị nghị, nói hoàng thất huyết mạch đơn bạc.
Nếu công chúa không thể sinh hạ hoàng tử, cứ thế mãi, tích tụ dao động căn bản, sẽ xuất hiện hỗn loạn.” Đứng lên, Lý Hương Lan cẩn thận dùng từ, có chút tận tình khuyên bảo để nữ hoàng sớm ngày vì công chúa chọn lựa Phò mã.
Nhìn thừa tướng đứng giữa ngự thư phòng, Ngải Thi Mã dưới đáy lòng tự hỏi…..
Đúng vậy, Ngữ Yên năm nay cũng đã hai mươi hai, theo lý hẳn là nên kén Phò mã, kéo dài huyết mạch hoàng thất. Triều thần chỉ sợ cũng là lo lắng việc Ngữ Yên có thể hay không trong vấn đề sinh dục, có thể hay không đến củng cố giang sơn.
Nhưng nếu là thật sự mặc cho các nàng bằng lời nói liền thay Yên nhi qua loa tuyển chọn Phò mã, vậy những kẻ mơ ước hoàng quyền tất sẽ mượn cơ hội để tiến vào, như thế chẳng phải là dẫn sói vào nhà, mất nhiều hơn được.
Ai……Cái lão hồ ly này, thế nhưng thật sự tinh ranh. Mặc kệ như thế nào, việc này vẫn là trước ngăn lại rồi hãy nói sau.
Lý Hương Lan đứng ở phía dưới bị nữ hoàng nhìn chăm chú có chút hốt hoảng, phải biết rằng nữ hoàng cũng là người khôn khéo, mà nàng trong lòng quả thật có tính toán, nàng hy vọng con trai lớn nhất của mình Lý Văn Phinh có thể gả cho công chúa.
Tuy rằng công chúa là một người ngốc, nhưng dù sao cũng là người duy nhất thừa kế ngôi vị hoàng đế, ai cũng đều muốn ba này nơi hương mô mô.
Văn Phinh nếu có thể được nữ hoàng lựa chọn, tương lai có thể trở thành Đế hậu, vậy địa vị của nàng cũng có thể được đảm bảo.
“Chuyện này chờ thêm một thời gian nữa rồi nói sau, xem công chúa nàng nghĩ như thế nào.” Thật lâu sau, Ngải Thi Mã mới mở miệng nói.
Để cho công chúa tự mình quyết định, kia không phải là diễn thôi thôi sao. Mấy năm nay Quải Loan Nhi đề cập đến bao nhiêu lần rồi, công chúa căn bản có lẽ không biết tuyển Phò mã là cái gì, bất luận nói cái gì nàng đều chỉ biết cự tuyệt, nói nàng không cần Phò mã.
“Thừa tướng còn có chuyện gì nữa sao?” Ngải Thi Mã ngồi ở long ỷ thanh âm lạnh lùng nói, cảm xúc không kiên nhẫn vô cùng rõ ràng, nàng ghét nhất là thần tử tự cho mình là thông minh.
“Vi thần không có việc gì.” Lý Hương Lan có chút khiếp sợ nói.
“Không có việc gì liền lui ra đi.” Ngải Thi Mã cả người tản ra khí thế uy nghiêm của nữ hoàng, lạnh lùng kêu nàng lui ra.
“Thần tuân chỉ.” Lý Hương Lan cung kính quỳ gối thi lễ, sau đó khom thân mình rời khỏi ngự thư phòng. Đến khi ra khỏi ngự thư phòng nàng cảm không nhịn được thở ra một hơi.
Cùng nữ hoàng ở một chỗ rất áp lực, nàng bị khí thế trên người nữ hoàng ép tới không dám thở mạnh.
Ai……Xem ra, nàng vẫn là tạm thời không nên nhắc đến chuyện tuyển Phò mã, miễn cho lại chọc giận nữ hoàng.
Cho thừa tướng lui xuống xong, Ngải Thi Mã cũng từ long ỷ đứng lên, rời khỏi án bàn ra khổi điện.
Nhìn bồn hoa bên ngoài trên cây lá cây chậm rãi rơi xuống, nàng không khỏi cảm thấy sầu não.
“Ngữ Lam, bất tri bất giác, ngươi đã đi mười lăm năm, Yên nhi của chúng ta cũng đã hai mươi hai, đã đến tuổi thành gia, ngươi nên vì nàng mà cảm thấy cao hứng.” Nữ hoàng tự nói xong, vẫn còn lâm vào trong quá khứ.
Tề Ngữ Lam, phụ thân ruột của Ngữ Yên công chúa, là người yêu thanh mai trúc mã của nữ hoàng Ngải Thi Mã, so với Ngải Thi Mã lớn hơn một tuổi. Khi Ngải Thi Mã đăng cơ lúc mười bảy tuổi liền vào cung làm “phi”, được sủng một thời.
Một năm sau, Tề Ngữ Lam cùng Ngải Thi Mã sinh ra một nữ nhi, chính là đương kim công chúa Ngữ Yên, trở thành tâm phúc bên trong hậu cung.
Sau đó trong lục tục cũng có rất nhiều người mới tiến cung nhưng cũng không thể khiến cho nữ hoàng sinh được công chúa tiếp theo, chỉ sinh ra vài hoàng tử. Bởi vậy, địa vị Tề Ngữ Lam vững như bàn thạch.
Chỉ tiếc điều kiện không thường, “Hồng nhan bạc mệnh”.
Năm ấy Ngải Ngữ Yên năm tuổi, trong lúc chơi đùa vô ý bị rơi xuống nước trúng phải phong hàn, bởi vì ghen ghét bọn họ phụ nữ (phụ tử + nữ nhi) địa vị, ngấm ngầm làm khó dễ, Ngải Thi Mã lại bận nhiều việc triều chính, cũng không biết chuyện đã xảy ra, Lam phi không kịp thời thỉnh ngự y chẩn trị, Ngữ Yên từ phong hàn trở thành sốt cao không lùi, cưới cùng hạ sốt để lại di chứng si ngốc.
Sau đó Ngải Thi Mã phái người thẩm tra, là khi ấy một tân phi vừa vào cung quấy phá, lúc này mới đem phi tử này biếm vào lãnh cung, khi còn sống không thể rời khỏi lãnh cung nửa bước.
Chính là tất cả cũng không thay đổi được sự thật đã xảy ra, Tề Ngữ Lam sau này trở nên trầm mặc ít lời, cả ngày ở bên chăm sóc nữ nhi ngốc của hắn, hai năm trôi qua liền vì buồn rầu mà qua đời.
Việc này ở trong lòng Ngải Thi Mã cũng tạo thành một nỗi đau xót không thể quên được.