Địa điểm ôn tập được sắp xếp trong thư phòng lớn ở tầng 2.
Một căn phòng rộng như vậy chỉ có hai chúng tôi, đúng là một cơ hội tuyệt diệu để phát triển mối quan hệ, nhưng tại sao, tại sao tôi cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ vậy?
Tôi bị sao thế này, quả nhiên là đứa nhát gan, sao lần nào cũng như thế? Chẳng lẽ, chẳng nhẽ tôi thích anh ta thật sao? Không thể nào! Không thể nào!
Có lẽ vì chúng tôi đã từng hôn nhau ư? Phải, chắc thế rồi, nhất định là thế! Dù sao đi nữa thì cũng là hai lần mà, lần đầu lại là nụ hôn đầu của tôi, xem ra anh ta có vẻ đã quên từ lâu rồi...
"Quách Tiễn Ni, cô không hiểu môn nào? Tôi và Thuần Hy cùng ngồi xuống bên một chiếc bàn lớn, anh ta nghiêng sang hỏi tôi, tay phải gác lên tay trái tôi.
Woa..Woa, tôi có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ta, hơi nóng ấy rất dễ hâm nóng khuôn mặt tôi. Đáng chết, sao tim tôi lại đập nhanh thế chứ? Chắc anh ta không nghe thấy nhỉ? Chết tiệt, rõ ràng anh ta là người lạnh lùng, sao trên người lại có nhiều "điện" như vậy.
"Hả? ờ, hừ hừ....hình như.... hình như đều không biết."
"Quả nhiên là ngốc!"
"Gì? Anh nói gì?" tên chết tiệt, đúng là chết tiệt, sao cứ gọi tôi là ngốc mãi vậy.
Tuy rằng tôi có hơi ngốc trong truyện học hành, nhưng đấy là do tôi bận tiến hành săn ác quỉ nên không có thời gian học mà, còn những mặt khác thì tôi rất thông minh đó >.<
"Được rồi, đừng có gầm lên như hổ cái nữa, vậy từ môn tiếng anh vậy?"
Gì nữa, tên đáng chết kia, lại đặt biệt danh cho tôi hả, tôi từ đồ ngốc biến thành hổ cái từ khi nào zậy? Chết mất thôi! Tức chết đi mất!
"Cô học thuộc từ mới của bài này trước đi đã"
0_0 Hả? Không thể nào, tôi có nhớ được chữ nào đâu. Mấy thứ khác thì tôi không chắc chắn, nhưng điểm này thì tôi đảm bảo, chắc như đinh đóng cột.
Quả nhiên, quả nhiên từng từ mới trải ra trước mắt tôi T_T sắp ngất mất thôi.
Chẳng nhớ được từ nào!!!
Tại sao, tại sao tôi phải học tiếng Anh? Tôi đâu có muốn sống ở nước ngoài, chỉ cần biết cơ bản là được mà, chẳng hạn "em yêu anh" là "ai lớp vờ du", "em nhớ anh" là " ai mít sờ đu"....
Hu hu hu... tế bào não vĩ đại của tôi dùng để vạch kế hoạch săn ác quỷ, chứ không phải chết chìm trong cái đống từ vựng vô duyên này.
"Này, anh đừng có nhìn tôi chằm chằm được không >.< Tôi học xong sẽ báo anh biết" Tôi vốn đã căng thẳng dưới ánh mắt uy hiếp của anh ta càng thấy căng thẳng hơn đương nhiên là không học nổi rồi.
Bó tay thôi, chẳng biết một cái gì., thế thì viết đi viết lại trên sổ vậy, biết đâu nhớ được thật thì sao. T_T T_T.....
"Speech, speech, Kim Thuần Hy, Kim Thuần Hy, Kim Thuần Hy...." Tôi rất nghiêm túc viết ra từng chữ.
Đang nhập tâm thì bỗng dưng anh ta thò đầu vào: "Cô viết cái gì thế?"
"Thì là từ vựng mà!” Tôi nhìn vào vở, ngây thơ.
Khoan đã, sao tôi viết tên anh ta nhiều như thế từ khi nào vậy? Ngoài ba chữ đầu tiên là từ vựng thật, thì những từ khác đều là "Kim Thuần Hy" Ị Ị Ị Ị
Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Đầu tôi không bị úng nước đấy chứ. Chẳng lẽ, chẳng lẽ tôi cứ nhớ anh ra mãi nên vô thức cứ mãi viết tên anh ta....?
Nhưng không thể để mình mất mặt trước cái tên kia, tôi vội vã giơ tay che vở lại.
"Đừng giấu nữa!" Anh ta hung hăng cướp lại, "Dám viết tên tôi xấu như thế à?"
"Có xấu đâu? Do tên anh vốn xấu xí đấy chứ!" tôi tức giận! Hừ, cho dù tôi viết có xấu thật thì anh ta cũng không có tư cách nói tôi như vậy.
"Thế thì, từ vựng tôi bảo cô học đâu rồi"
"Hừm, ....cái đó...." Ghét quá, sao lại nói đến đám từ vựng đáng ghét kia chứ, biết rõ tôi chả nhớ được từ nào mà.
"Quách Tiễn Ni, rốt cuộc cô đang làm gì thế hả?" Trong đầu cô chứa cái gì??? Hồ dính à?"
Anh ta lên lớp tôi như giáo viên dạy học sinh, tôi cá là mặt tôi lúc này chưa bao giờ đỏ như thế.
"Được, tôi dạy cô từng từ, nhớ rõ cho tôi! Không thuộc thì đừng mơ đi ngủ!" Anh ta bắt đầu chuyên tâm dạy tôi học, Kim Thuần Hy đáng chết kia, hứ, lúc anh ta nổi điên hay tức giận vẫn đẹp trai quá.
Không thể để anh ta khinh thường mi, lúc thi tuyệt đối không để trượt môn nào, cũng tuyệt đối không được phụ lòng bố! Thế là, tôi cố gắng nghe, cố gắng nhớ, dần dần công phá từng từ mới đáng ghét kia...