“Lạ thật, dường như Châu Châu biết cậu ta.” Dư Dịch lầm bầm tự hỏi. Mà những người khác cũng chú ý từng nhất cử nhất động hai người họ không rời mắt.
Dư Châu đặt tay lên ngực, sau đó lấy ra một chiếc vòng cổ, dưới vòng cổ là một khuyên tai pha lê màu bạc ánh lam.
“Ngân hà, bây giờ trả lại cho anh.” Cô nói, thanh âm thật nhẹ lại khiến mọi người nghe xong chấn động.
“Ngân hà, chẳng lẽ là cô bé đó..” Điền lão không khỏi kinh ngạc kêu lên, vừa muốn nói tiếp lại nhìn thấy Kính Nguyệt Liên lắc đầu nhẹ, bèn im lặng lại.
Cái gì không nói mới là tốt nhất.
“Kính Nguyệt Sâm, chắc cậu không biết, đồ mà cậu muốn tìm vẫn luôn ở trên người tôi.” Dư Châu xoay người, đứng sánh đôi cùng Kính Nguyệt Liên một chỗ như sợ Kính Nguyệt Sâm chưa đủ tức giận.
Cô chính là ác độc như vậy đó, cô muốn cho hắn biết hắn mắc sai lầm gì, dám tính kế cô, cô nhất định sẽ hoàn trả gấp bội.
Kính Nguyệt Liên đặt tay lên vai cô, hàm ý im lặng.
“Vì sao anh chưa chết?” Kính Nguyệt Sâm nhìn thấy Kính Nguyệt Liên, cảm thấy đều rối loạn hết rồi, nếu anh ta chết, cậu mới có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời, vì sao, anh không chết đi.
“Em có Thầm, anh có Minh.” Kính Nguyệt Liên thở dài nói, cậu ta tính toán, đương nhiên anh cũng có tính toán riêng.
“Minh, sát thủ số một, rất tốt, rất tốt,…” Cậu thua, thua đến trắng tay, nhưng,lúc này thất bại lại cảm thấy tâm mình nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Bởi vì, có lẽ người đó vẫn sống, cậu cũng trả lại những thứ không thuộc về mình.
Hóa ra, cậu vẫn luôn là người bị vứt bỏ như trước.
Nam bắc trưởng lão nhìn thoáng qua nhau, Ngân hà đã tìm được, hơn nữa vị trí nữ chủ nhân cũng đã xác định được, chắc chắn không ai phản đối được nữa, hai người bắt tay chưa bao giờ thống nhất nhanh như vậy, rốt cuộc có thể về hưu rồi.
Kính Nguyệt gia có thể giao cho hai nguời bọn họ, hai lão rất yên tâm.
Nhất là Dư Châu rất có phong phạm nữ chủ đời trước, quả nhiên là lựa chọn số một.
Dư Châu cũng không nghĩ đến, cô tính kế người khác, cũng bị người khác tính kế sau lưng.
Rengggggg…
Từng tiếng chuông vang lên liên hồi, trong chăn một bàn tay vươn ra, trắng nõn, ngón tay thon dài, cực kì đẹp mắt, quơ quàng bên ngoài bắt loạn, cuối cùng cũng sờ được chiếc đồng hồ kia, nhanh chóng đập một phát. Âm thanh báo thức ngừng lại, cái tay lại nhanh chóng thu vào trong chăn ấm áp.
Nhưng chỉ mười phút sau, âm thanh đáng nguyền rủa đó lại vâng lên, âm thanh ngày càng lớn, bàn tay lại vươn ra lần nữa, trực tiếp nhét đồng hồ dưới gối, âm thanh renggg như muốn vang lên tận nóc nhà.
Phịch một tiếng, đồng hồ bị ném mạnh xuống đất, lúc này, thế giới mới yên tĩnh lại.
Chỉ là không đến vài giây, người trong chăn xốc mạnh chăn ra, không thể nào. Chỗ này là.
Cậu có chút mê mang nhìn bốn phía căn phong, kì thật, bây giờ vẫn chưa quen lắm.
Cậu quay sang gương nhìn mình lúc này, vẫn là mái tóc dài lùm xùm như cỏ, khóe mắt còn dử mắt những không phủ nhận vẫn rất đẹp trai.
Quả nhiên, bị thư thả làm mất cảnh giác rồi, haiz còn đâu trực giác sát thủ hàng đầu nữa.
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cậu còn đang thương cảm cho số phận của mình thì cửa đã mở ra.
“Tiểu Minh, đến giờ ăn cơm rồi mau dậy thôi.”
Âm thanh ôn nhu như vậy, truyền đến tai cậu lại có xúc động muốn chạy trốn. Cậu ngẩng đầu, dùng sức nặn ra một nụ cười, để lộ lím đồng tiền rất đẹp, cũng cực kì đáng yêu.
“Con biết rồi, mẹ nuôi, con sẽ nhanh chóng xuống.”
“Được, nhanh lên nhé.” Hứa Nhu đóng cửa lại, cũng không để ý đến chiếc đồng hồ báo thức đã hi sinh xác đã chia năm xẻ bảy.
Sau đó, cậu không khỏi thở dài úp mặt xuống chăn, mẹ nuôi, a a a a a, Tiểu Minh là cái gì á, cậu là sát thủ vĩ đại nhà Kính Nguyệt, thân thủ, bản lĩnh a, thật sự không muốn gắn với cái tên ngây thơ như vậy.
Cậu là Minh, không phải Tiểu Minh.
Có điều, cậu vẫn nhận mệnh mặc quần áo, thật không nghĩ đến đời này còn có cơ hội mặc lại đồng phục đến trường, tuy tuổi cậu cũng không lớn lắm, nhưng giờ lại lưu lạc làm một học sinh bình thường đến trường như bao đứa trẻ khác.
Chỉ có thể trách khuôn mặt này của cậu, làm cho người khác quá yêu mến.
Cuối cùng còn tự kỉ sờ khuôn mặt mình một lượt, ai da cứ đáng yêu như vậy thì cũng có chút phiền phức.
Sát thủ khác đều là gương mặt như hung thần, nhìn qua đều không giống người tốt, chỉ có cậu, gương mặt trời sinh như trẻ con, còn thêm hai cái má lúm đáng yêu, tuyệt đối không giống sát thủ mà giống như một cậu trai chưa lớn.
Đi xuống dưới, phòng khách đã có ba người ngồi, còn chưa dùng bữa có lẽ đang chờ cậu.
“Tiểu Minh, hôm nay xuống muộn vậy.” Gia chủ Dư Phẩm Thành cười nhẹ uống cà phê, Dư Dịch bên cạnh cũng ngước lên cười chào lại tiếp tục đọc báo, hai cha con nhìn vô cùng nhàn nhã.
“Vâng, nay con ngủ quá giờ.” Cậu cười kham một tiếng, vẻ mặt không chút xấu hổi, chỉ là nụ cười trên mặt cậu quá đáng yêu.
Cho nên, mọi thứ cũng dễ dàng được tha thứ hơn.
“Được rồi, mọi người ăn cơm đi.” Hứa Nhu bê đồ ăn từ phòng bếp ra, bày lên bàn, vốn Dư Châu vắng mặt sẽ thấy trống, may lại có một người đến.
Dư Châu giờ đang ra sức làm trâu làm ngựa quản lý nhà Kính Nguyệt, mà người đến bổ sung chính là cậu đây.
Khuôn mặt bé bé này khiến Hứa Nhu cực kì yêu thích. Hơn nữa, lúc trước nhìn thấy cậu bị đói như vậy, tình thương của mẹ không khỏi trỗi dậy mạnh mẽ, mới muốn mang cậu về Dư gia. Đương nhiên, Dư Châu vẫn thường trở về, nhưng thời gian này cô thật sự bận muốn điên rồi, nhà Kính Nguyệt không phải gia tộc bình thường, mỗi ngày việc lớn việc nhỏ đè cô cũng đủ cô ngộp thở.
“Tiểu Minh, đến ăn nhiều một chút, mới có thể lớn lên.” Hứa Nhu lại xới cho cậu một bát nữa, quả thực chính là coi cậu như lợn mà nuôi, Minh nhìn cái bát lớn trước mặt, mồ hôi lạnh khẽ rơi, thật là khủng bố, đây là nuôi lớn hay nuôi heo làm thịt, còn nữa, gương mặt của cậu lừa đảo đó, thực ra cậu đã là người trưởng thành rồi có được không.