Chương 8: Không cần phải béo như vậy chứ.
Editor: Kinh Thuế
Lung lay nghiêng ngả người bước đi, nàng cảm thấy như toàn bộ thịt thừa đều dồn xuống đôi chân này rồi, đến bước đi cũng cực kỳ khó khăn, nữ nhân này làm thế nào có thể sống cho đến tận bây giờ vậy. Nàng thật sự rất hoài nghi nàng ta ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ, cho nên mới ngủ sập được đến chín cái giường.
Ngoài ý muốn, nàng lại cảm nhận được một tầm ánh nhìn chằm chằm không dời, ngẩng đầu, nàng nhận thấy ánh mắt của người con trai trẻ tuổi kia lộ rõ vẻ châm chọc nhàn nhạt, chớp mắt hai cái, nàng nhìn lầm rồi chăng, có điều lại đúng như vậy, ánh mắt kia thực sự là ánh mắt chế nhạo châm chọc nàng, anh ta không phải anh trai của nàng sao, sao lại dùng ánh mắt như vậy.
Người nhà này thật kỳ lạ, nàng gắng sức di chuyển chân mập, lén lút đánh giá bốn phía một chút, mâu quang đột nhiên lóe lên. Nàng phát hiện được một điều.
Hóa ra, là gia đình có nhiều tiền.
Thảo nào có thể ăn đến béo như vậy, thì ra là vậy.
Tự cười giễu, nàng chú ý đến ánh mắt dò xét của người thiếu niên kia, không phải anh ta phát hiện ra cái gì chứ, may mắn, người đó cũng chỉ nhìn nàng trong giây lát, sau đó quay mặt đi, dường như việc phải đến xem nàng làm hắn rất khó chịu.
Nàng có thể xác định bản thân không được hoan nghênh, người đàn ông trung niên kia thì nhăn hai đầu lông mày lại, không chừng có thể kẹp chết được một con ruồi.
“Cha, con về trước đây.” Người thanh niên nhìn lại chiếc giường đã ngũ mã phanh thây của nàng, trong mắt có vài phần bất đắc dĩ.
“Con vất vả rồi, Dịch.” Người đàn ông vỗ nhẹ bả vai con trai, thở dài một hơi, con gái cũng là con ông, chỉ là, đứa con này làm ông đau đầu, hao tâm tốn lực hơn nhiều.
“Không sao ạ, con không mệt, bên trường học con sẽ giải quyết tốt.” Khóe môi hai bên Dư Dịch giật giật xuống, rời đi rất nhanh, có điều, lúc này mặt anh ta đã hoàn toàn âm trầm.
Cô em gái này của cậu, đến khi nào mới để cậu bớt lo đi một chút đây.
Bước đi nhanh trở về phòng mình, cậu dựa vào tường, lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn số, tùy ý đặt di động bên tai, ánh đèn ngủ ấm áp hắt trên vai cậu cũng không xua tan đi được chút u ám hằn sâu trên mặt.
“Diêm, là tôi.”
“Ừm, tôi nghe.” Từ trong điện thoại truyền đến thanh âm vô cùng uể oải, tựa hồ vừa mới bị dựng dậy, cậu dừng một chút mới nói tiếp: “Viêm, thật xin lỗi, lần này lại mang đến phiền phức cho cậu.”
Bên kia điện thoại người con trai rất lâu vẫn trầm mặc không nói.
“Tôi có phiền phức gì chứ, người phiền phức là Sâm kìa, bây giờ cậu ta cực kỳ tức giận, em gái cậu tốt nhất thời gian này đừng đến trường, nếu không tôi sợ bọn Sâm điên lên sẽ giết người mất, con người cầu toàn như cậu ta không thiếu sự ngoan độc đâu.”
“Diêm, nó là em gái tôi.” Sắc mặt Dư Dịch trầm xuống, quả thật Dư Châu đã làm cậu thất vọng, nhưng cho dù như vậy con bé vẫn là em gái của cậu. Đối với một số việc, khi ứng phó với người ngoài, cậu vẫn lựa chọn bao che khuyết điểm.
“Tôi biết.” Âm thanh bên kia truyền đến cũng mệt mỏi rất nhiều: “Tôi biết cô ta là em gái cậu, có điều, từ nay về sau đừng để cô ta tới làm phiền tôi nữa.” Bên kia ngay lập tức cúp điện thoại, sắc mặt Dư Dịch cũng theo đó mà tối sầm lại.
Dám cúp điện thoại của cậu, tên Diêm này. Đúng là quá kiêu ngạo rồi. Có điều nhớ đến chín cái giường bị Dư Châu làm sập, huyệt thái dương của cậu lại co rút mãnh liệt. Tại sao em gái người khác đều đáng yêu như vậy đến lượt em gái cậu lại thế này. Quên đi, không nghĩ, cho dù không muốn, em gái cậu vẫn mãi là Dư Châu.
Đỡ thân mình siêu trọng lên bậu cửa sổ, đột nhiên nàng cảm nhận được hơi nóng nhè nhẹ trước ngực, cởi nút cổ áo ra, kéo trang sức đang đeo ra, hạt nước màu lam quen thuộc hiện ra trong tay nàng.
Dư Châu cũng có vật này sao? Nàng khó hiểu nhìn chằm chằm nó, cảm giác hoa tai trong tay cũng hạ nhiệt đi, trở lại lạnh buốt như ngày thường.
Xoa nhẹ trán, cảm giác trên tay lúc này vẫn là một cục thịt, thật sự khiến cho nàng có xung động muốn ngửa mặt lên trời thét lớn. Cho dù không cho nàng xuyên qua vào một nữ nhân thật tốt cũng không cần phải béo như vậy chứ.