“Không chỉ có mình tớ thấy, ban nãy tớ đi đường gặp được cô bán hàng ở cổng trường trung học bọn mình hồi trước ấy, cô ấy nói mấy ngày trước thấy Trình Bắc Thiên đi trên đường.” Mạch Tiểu Miên giải thích.
“Cái cô ấy đã hơn mười năm không gặp anh ta rồi, còn có thể nhận ra mới là lạ ấy. Tiểu Miên, Trình Bắc Thiên đã chết rồi! Cậu cũng nhìn thấy xác của anh ấy rồi, không thể nào có chuyện chết đi sống lại được đâu.”
Nghe lời Diệp Mai nói, tim Mạch Tiểu Miên lại như bị ai hung ác đâm dao vào.
Đúng vậy, Trình Bắc Thiên đã chết rồi!
Cô tận mắt nhìn thấy các anh ấy, căn bản không thể có chuyện sống lại được.
Chắc chắn là có người trông giống anh ấy mà thôi!
“Tiểu Miên, đừng nhớ tới Trình Bắc Thiên nữa, anh ta sống cũng có lỗi với cậu, chết rồi cũng không liên quan gì tới cậu. Cậu coi như mơ một giấc mộng đi, đừng nhớ lại nữa, chỉ cần cố gắng nhìn về tương lại hạnh phúc của cậu với Kiều Minh Húc là được rồi!”.
Diệp Mai dịu giọng khuyên nhủ.
Nghe cô nói vậy, hai dòng nước mắt đã lâu không rơi chảy dài.
Cô cúp điện thoại của Diệp Mai, ngửa đầu nhìn trời.
Hồi trước tùng xem một phim cùng Trình Bắc Thiên, nữ chính trong phim, mỗi lần khi muốn khóc, sẽ ngẩng đầu nhìn trời, nói như thế có thể khiến nước mắt chảy ngược lại, chảy vào trong tim, chỉ có trái tim chua xót, mà không để người khác thấy được nước mắt cô rơi.
Lúc ấy, cô cười nói với Trình Bắc Thiên, sau này lúc em muốn khóc cũng sẽ ngửa đầu như vậy, để nước mắt chảy ngược vào trong tim.
Trình Bắc Thiên cưng chiều xoa đầu cô nói, ngốc ạ, em muốn khóc thì khóc trong lòng anh này, nước mắt chảy vào tim anh, để tim anh đau khổ là được rôi.
Nước mắt của em, chảy vào trong tim anh sao?
Lúc ấy cô còn già mồm hỏi lại.
Tất nhiên! Lệ trong mắt em, rơi vào trong tim anh.
Trình Bắc Thiên trả lời như thế, vươn tay nhéo chóp mũi cô.
Trái tim anh chua xót, thì em cũng buồn lắm, em không khóc nữa, em với anh cũng cười nhé.
Ừ, ngoan lắm! Chúng ta sẽ cười hạnh phúc bên nhau tới già, nếu có phải khóc, cũng sẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc.