"Mẹ tôi nói muốn anh đến nhà tôi chơi, anh cảm thấy thế nào?"
Phùng Quang Hiển vừa nghiêm túc vừa đùa giỡn hỏi cô: "Hay là chúng ta chân chính lui tới đi, em thấy sao?"
Mạch Tiểu Miên toát mồ hôi hột nhìn anh, nói: "Thôi quên đi, tôi cũng không cho rằng anh sẽ thật sự thích tôi. Hiện tại tôi không có khả năng yêu đương, tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm một đối tượng để kết hôn thôi. Nếu bây giờ anh chịu kết hôn với tôi, tôi sẽ đồng ý lui tới với anh!"
"Không phải chứ? Em ghét hôn nhân đến vậy sao?"
Phùng Quang Hiển không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, nói: "Nếu như tên Trần Diệp Thu vừa rồi không chạy trốn mà chịu kết hôn với em, vậy có phải em cũng sẽ kết hôn với anh ta?"
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên thẳng thắn trả lời: "Chỉ cần người đó không đến nỗi nào, lại chịu cưới tôi, tôi không ngại kết hôn ngay!"
"Chuyện đó tôi phải cân nhắc đã! Tôi đã thề tuyệt đối sẽ không bao giờ kết hôn trước khi bước sang tuổi 35!"
Biểu cảm của Phùng Quang Hiển đầy xoắn xuýt.
"Trong vòng ba tháng nữa, nếu anh đã suy nghĩ xong, mà tôi vẫn còn chưa kết hôn, thì liên lạc với tôi."
Mạch Tiểu Miên mỉm cười, vươn tay gọi nhân viên phục vụ, định đứng lên thanh toán.
"Nếu tôi đi ăn với bạn trong nhà hàng của nhà mình còn để cho người ta mời, Phùng Quang Hiển tôi đây sẽ bị cười đến rụng răng mất."
Phùng Quang Hiển liếc cô một cái, nói: "Nếu muốn mời tôi, lần sau em có thể chọn nhà hàng khác."
"Nhà anh mở sao?"
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi.
Nhà hàng Hồng Tường Vi này là một chuỗi nhà hàng nổi tiếng ở thành phố A, thậm chí toàn quốc, rất có tiếng tăm. Xem ra Phùng Quang Hiển là con nhà giàu chính tông, chẳng trách phong cách ăn mặc đơn giản nhưng lại lộ ra khí chất không tầm thường.
Loại khí chất này, không phải chỉ có tiền là có thể có được.
"Ừ. Sau này em muốn đến nơi này ăn cơm thì lúc nào cũng hoan nghênh, miễn phí mọi thời điểm nhé!"
Phùng Quang Hiển lấy một tấm thẻ lấp lánh có logo của nhà hàng Hồng Tường Vi từ trong túi ra đưa cho cô, nói: "Chỉ cần em cầm theo tấm thẻ này, ở bất kỳ chi nhánh Hồng Tường Vi nào cũng hoàn toàn được miễn phí cả."
Mạch Tiểu Miên bật cười, nói: "Anh không sợ tôi xem đây là nhà ăn, mỗi ngày mang theo người nhà, bạn bè đến Hồng Tường Vi ăn uống thỏa thuê, làm anh thua lỗ chết sao?"
"Cứ thoải mái đi, tôi vẫn có thể chịu lỗ nổi! Ai bảo tôi thích em như vậy?"
Phùng Quang Hiển mặt đầy hào phóng nói.
"Hơ hơ!"
Nghe thấy anh nói "Ai bảo tôi thích em như vậy", một câu nói đã từng được nói ra từ miệng người nào đó thường xuyên, làm cho trái tim Mạch Tiểu Miên như bị kim châm phải, vô thức cười lạnh hai tiếng.
"Không phải em đang cười nhạt đấy chứ?"
Phùng Quang Hiển nhận thấy biểu cảm của cô có vẻ hơi khác thường, nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đào hoa, nghiêm túc nói: "Tôi nói thật mà, thẻ vàng này trừ hai người bạn thân tri kỷ ra tôi chưa từng đưa cho ai đâu. Em không thể cười nhạo sự chân thành tôi dành cho em được, lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã thực sự thấy em rất thú vị, rất thích em. Dĩ nhiên, nếu như muốn kết hôn, tôi vẫn phải cân nhắc nữa. Thứ nhất, tôi còn chưa đủ thành thục. Thứ hai, em còn chưa làm tôi cảm thấy động tâm đến nỗi phải kết hôn ngay. Thứ ba, dựa vào tình huống của nhà tôi, kết hôn không phải chỉ là chuyện của một cá nhân... "
Nhìn thấy lời giải thích nóng vội của anh, trong giọng điệu mang theo vài phần thẳng thắng, Mạch Tiểu Miên cũng hơi cảm động, vội vàng nói: "Là cười nhạt, nhưng không phải hướng về anh!"
"Những lời nói của tôi làm cho em nhớ đến người mà em muốn cười nhạt sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi thật sự sợ hãi nụ cười lạnh lùng của em đấy. Sau đó em sẽ lấy dao ra, giải phẫu tôi giống như những thi thể kia."
Phùng Quang Hiển liếc nhìn con dao trên tay cô rồi nói.