"Cha bác muốn cháu trở thành cháu dâu của nhà họ Kiều, hôm nay chúng ta tới đây là muốn cầu hôn, hy vọng cháu có thể gả cho con trai Kiều Minh Húc của chúng ta."
Kiều Hoành Vũ hơi lúng túng nói: "Tôi cũng biết hai chúng tôi tới đây hơi đường đột, nhưng hy vọng Mạch Tiểu Miên có thể suy tính một chút."
"Cầu hôn sao?"
Mẹ Mạch vừa nghe thấy lời này, lập tức hít một hơi lạnh, hoảng sợ la lên: "Anh Kiều à, anh đang đùa đúng không? Các anh muốn cầu hôn Tiểu Miên nhà chúng tôi sao? Con trai của anh, không phải bây giờ đang là tổng giám đốc của tập đoàn Kiều Thị, người đàn ông siêu cấp kim cương giá trị nhất thành phố A Kiều Minh Húc đấy chứ?"
Không giống như Mạch Tiểu Miên, mẹ Mạch bình thường rất quan tâm đến những tin tức bát quái này.
Vì vậy, đối với tin tức của nhà họ Kiều, thường là bản tin tài chính và tin tức giải trí, cũng có hiểu biết nhất định.
"Đúng vậy, chúng tôi muốn Tiểu Miên gả cho Minh Húc, trở thành cháu dâu của nhà họ Kiều, không biết chị có đồng ý không?"
Kiều Hoành Vũ gật đầu nói.
"Chuyện này..."
Mẹ Mạch hơi choáng váng trước miếng bánh đột ngột rơi xuống này, nhìn về phía Mạch Tiểu Miên.
"Tiểu Miên nhà chúng tôi còn chưa từng nhìn thấy con trai của anh, cũng chưa chung đụng bao giờ, còn không biết có hợp hay không nữa. Chúng tôi tuyệt đối không thể đồng ý chuyện hôn sự đường đột như vậy được."
Cha Mạch vẫn khá tỉnh táo, lên tiếng nói: "Tiểu Miên cứu cha của anh là đã làm tốt trách nhiệm của mình rồi, các anh không cần phải báo đáp bằng một hôn sự lớn như vậy đâu."
"Đúng, đúng, đúng mặc dù chúng tôi rất muốn Tiểu Miên kết hôn sớm, nhưng mà chúng tôi cũng không thể vô cớ gả con gái ra ngoài như vậy được. Huống chi, tối hôm qua Tiểu Miên của chúng tôi còn gặp được một người thích hợp."
Mẹ Mạch phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói.
Lúc này Mạch Tiểu Miên cũng đang mơ màng.
Cô thật sự nằm mơ cũng không ngờ nhà họ Kiều sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Mặc dù cô không quan tâm đến những tin tức bát quái về tập đoàn Kiều Thị hay là Kiều Minh Húc, nhưng cô cũng đã từng nghe Diệp Mai nói về anh rồi.
Cô ấy nói rằng anh là một người đẹp trai, thông minh, tài giỏi trăm năm mới gặp được một lần, 20 tuổi đã tốt nghiệp MBA ở đại học Harvard trở về nước, bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Kiều Thị. Sau đó thể hiện tài năng quản lý hơn người, giúp tiếng tăm của tập đoàn Kiều Thị bay xa. Hơn nữa còn khai thác thị trường quốc tế, thành công đưa Kiều Thị ra thị trường nước Mỹ. Chưa đến 28 tuổi đã trở thành một trong mười cái tên trên bảng vàng những người giàu nhất Trung Quốc.
Điều quan trọng nhất vẫn là, dáng dấp của anh vô cùng đẹp trai. Diệp Mai may mắn gặp anh tại một sự kiện kinh doanh, sau khi trở về, ngoại trừ anh ra, cô ấy không bao giờ nói về những người đàn ông đẹp trai nào khác nữa.
Trước đây, mỗi lần trông thấy một anh chàng đẹp trai, đôi mắt cô ấy sẽ sáng lên rồi bình luận từ đầu đến chân một phen. Tuy nhiên từ khi gặp được Kiều Minh Húc, câu đầu tiên mà cô ấy thường khinh bỉ nói là: “Anh chàng này so với tổng giám đốc Kiều ấy à, kém không phải một bậc thôi đâu!"
Diệp Mai ở bên tai cô nói về Kiều Minh Húc suốt hai tháng, từ tin tức giải trí đến tài chính, hoặc là những tin đồn trà dư tửu hậu, chỉ cần những chuyện liên quan đến Kiều Minh Húc, cô ấy sẽ nhiều chuyện cho Mạch Tiểu Miên nghe.
Vì vậy, tuy Mạch Tiểu Miên chưa từng gặp Kiều Minh Húc, nhưng cô đã biết rất nhiều về anh.
Cũng biết anh không giống như những người đàn ông giàu có khác, trêu hoa ghẹo nguyệt, tựa như ngựa giống vậy, xung quanh có vô số phụ nữ. Bên cạnh anh chỉ có một cô gái, nghe nói là đã yêu từ thời trung học cho đến bây giờ, không có bất kỳ tai tiếng nào, là một người đàn ông cực kỳ chung tình.
Điều này từng làm cho Diệp Mai vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với cô bạn gái kia.
"Tiểu Miên à, sao trên đời này lại có thể bất công như vậy được? Tại sao những cô gái thiện lương xinh đẹp như chúng ta lại không thể gặp được một người đàn ông đẹp trai chung tình nhiều tiền như tổng giám đốc Kiều nhỉ?"