Mạch Tiểu Miên lấy lại bình tĩnh, nhìn Kiều Minh Húc trước mặt, mếu máo, sau đó thực sự rặn ra được mấy giọt nước mắt.
Vẻ mặt ấy giả bộ thành vẻ cực kỳ đáng thương.
Dáng vẻ y hệt chó lang thang ngoài đầu đường không nhà để về.
Cô cũng có chút năng khiếu diễn xuất.
Quan trọng là trong đầu cô nhanh chóng tưởng tượng ra những chi tiết nhỏ Kiều Minh Húc làm cô cảm động, nước mắt cứ thế tuôn trào.
“Cô nhóc này, khóc thật luôn.”
Kiều Minh Húc biết rõ cô giả bộ khóc nhưng anh nhìn vẫn thấy đau lòng, vội vàng nói: “Vợ anh Mạch Tiểu Miên là người phụ nữ dịu dàng, lương thiện, đáng yêu, xinh đẹp rung động lòng người nhất trên đời.”
Mạch Tiểu Miên bật cười, giơ tay lau nước mắt: “Hỏi gương thần chưa?”
“Ờ, để anh hỏi.”
Kiều Minh Húc giơ tay cầm dĩa trái cây lên soi rồi nói: “Gương thần gương thần, ai là người phụ nữ dịu dàng lương thiện đáng yêu đẹp động lòng người?”
Mạch Tiểu Miên bên cạnh hét lên: “Chính là vợ của anh – Mạch Tiểu Miên.”
Nói xong, cô tự chịu không được trước, cười khúc khích.
Kiều Minh Húc thấy cô cười lắc lư cũng mỉm cười.
Chỉ cần cô vui vẻ, mình ở bên cô chơi chút trò trẻ con cũng không sao.
Đương nhiên, cô vui vẻ, mình cũng vui vẻ.
Lúc này dì Trương bưng canh bồ câu A Giao hầm cho Mạch Tiểu Miên lên, đặt trên bàn cơm, gọi Mạch Tiểu Miên nhân lúc nóng qua uống.
Mạch Tiểu Miên không nỡ từ chối ý tốt của dì ấy nên đứng dậy đi qua ngồi.
Kiều Minh Húc cũng ngồi cùng cô.
Nhìn thấy thứ canh A Giao đen đen còn tỏa ra mùi khét khét.
Mạch Tiểu Miên thật sự không vui.
Cô dùng muỗng khuấy một hồi, sau đó nhăn mày nhìn Kiều Minh Húc, van nài: “Trông rất khó uống, có thể không uống không.”
“Không thể.”
Kiều Minh Húc nói chắc như đinh đóng cột: “Buộc phải uống hết.”
“Tại sao chứ, em chỉ uống một nửa thôi không được sao?”
Mạch Tiểu Miên cúi đầu húp một ngụm.
Mùi vị không hề khó uống như trong tưởng tượng, ngược lại lại rất dễ uống.
Nhưng vì để lừa Kiều Minh Húc, cô vờ làm ra bộ dạng uống thuốc đắng, Kiều Minh Húc nhìn mà thật muốn uống thay cô.
“Ngoan, A Giao bổ máu, em uống xong, anh có thưởng.”