Sợ hãi trước khí chất của người đàn ông, thoáng chốc chẳng ai phản ứng lại.
Chỉ có Sở Hưu Hưu sau khi nghe hệ thống nói người trước mặt là cha của mình, cũng quên mất tức giận, chỉ tò mò nhìn người đàn ông này.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô bé đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt của người đàn ông dịu đi, anh bước tới, dáng người uy nghiêm khom xuống nhìn cô bé trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Con là Sở Hưu Hưu phải không?"
Người đàn ông này cao lớn như vậy, Hưu Hưu đành phải ngẩng đầu lên đáp: "Đúng ạ!"
Nghe được câu trả lời của cô bé, đôi mắt người đàn ông khẽ chớp, không nói thêm gì nữa, đứng thẳng người nhìn về phía phó hiệu trưởng và cậu bé mập vừa bắt nạt bạn: "Xin hỏi con gái tôi đã làm gì sai mà bị ép xin lỗi như thế này?"
Phó hiệu trưởng bị khí thế của người đàn ông này dọa đến cổ họng nghẹn lại, giọng nói nhỏ đi, chỉ vào cậu bé mập: "Bạn nhỏ này vừa đẩy ngã Đồng Đồng."
"Bạn ấy muốn cướp sữa của em trước!" Nghĩ tới vừa rồi cậu bạn mập định cướp đồ, Sở Hưu Hưu lại tức giận.
"Nếu đã như vậy thì cậu bé này phải xin lỗi Hưu Hưu nhà chúng tôi." Sắc mặt người đàn ông nghiêm nghị, trong giọng nói có chút lạnh lùng.
"Tôi…"
Phó hiệu trưởng còn muốn nói tiếp, nhưng bị hiệu trưởng nghiêm khắc tiến tới ngăn cản: "Được rồi được rồi, nếu là Đồng Đồng phạm lỗi trước, vậy chúng ta phải để Đồng Đồng xin lỗi. Biết sai mà sửa mới là em bé ngoan."
Vừa nghe thấy yêu cầu xin lỗi, cậu bé mập lập tức bật khóc lớn: "Em không muốn!"
Phó hiệu trưởng thương cháu trai, mấy lần cố gắng muốn bào chữa nhưng bị hiệu trưởng ngầm phóng cho mấy ánh nhìn sắc bén.
Thấy hiệu trưởng tiếp đón nghiêm chỉnh như vậy, phó hiệu trưởng đoán rằng thân phận của người đàn ông này có thể không bình thường. Phó hiệu trưởng chỉ có thể nhịn, cúi đầu thuyết phục đứa cháu đang khóc, cuối cùng dùng cách hù dọa cậu bé mập là nếu không xin lỗi thì không được mua kẹo que nữa.
Tên mập bất đắc dĩ đành phải nói: "Mình xin lỗi."
Sở Hưu Hưu vừa thấy trên đầu cậu ta bốc khói đen, biết người này vẫn muốn ức hiếp mình, cũng không hề thành thật xin lỗi, vì thế bĩu môi quay đầu không thèm để ý: "Hừm."
"Hưu Hưu!"
Cùng với tiếng giày cao gót đang đến gần, một người phụ nữ mảnh khảnh vội vàng chạy vào lớp.
Có lẽ vì gấp gáp chạy tới nên đôi má trắng nõn mềm mại của người phụ nữ hơi ửng hồng, thở hơi hụt hơi.
Nghe được giọng nói ngày nhớ đêm mong, người đàn ông hơi ngây ra, đầu ngón tay cũng lạnh băng, quay đầu nhìn.
Người phụ nữ vừa bước vào lớp, ánh mắt cô chạm phải người đàn ông đứng giữa phòng, bỗng chốc sắc mặt cô tái nhợt.
[Hưu Hưu, đây là mẹ của cháu.] Hệ thống nói.
Hai mắt Sở Hưu Hưu sáng lên, mẹ cô bé thật xinh đẹp!
Da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, giống hệt như công chúa mà các trưởng lão tộc rồng đã nói!
Mẹ cô bé chắc chắn là công chúa!
"Mẹ!" Sở Hưu Hưu cực kỳ vui vẻ gọi một tiếng.
Giọng nói của cô bé khiến mọi người thoát khỏi dòng suy nghĩ, người phụ nữ nhanh chóng bước tới, bế Sở Hưu Hưu lên.
"Nào, Hưu Hưu chúng ta về nhà thôi."
Sau khi được giáo viên thông báo là con gái đột nhiên có thể nói chuyện, cô ngay lập tức chạy tới, không ngờ lại đụng phải người mà gần bốn năm không gặp.
Trong lòng Quý Tư Vận như có một cơn lốc lướt qua, cô rối bời, chỉ muốn ôm con gái và nhanh chóng rời khỏi đây, thậm chí còn không nhớ chào hỏi giáo viên.
Nhìn thấy người phụ nữ ôm đứa bé rời đi, phớt lờ mình, đôi mắt người đàn ông tối sầm, sải bước theo sau cô: "Quý Tư Vận!"
Sau khi vài người rời đi, căn phòng học nhỏ ngột ngạt dần dần trở nên ồn ào trở lại, phó hiệu trưởng ngập ngừng hỏi: "Hiệu trưởng, người đàn ông đó là ai?"
Hiệu trưởng tức giận trừng mắt nhìn: "Cô còn dám hỏi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị cô làm cho tức giết! Đó chính là Sở Hàn Lan, người đứng đầu tập đoàn Sở Thị, chỉ cần một ngón tay của người ta là có thể nghiền nát trường mẫu giáo của chúng ta rồi."
Phó hiệu trưởng sợ hãi rít lên, ngón tay run rẩy: "Vậy Sở Hưu Hưu thật sự là con gái của anh ta sao?"
"Cô không nghe thấy chính anh ta đã nói sao? Làm sao có thể giả được!" Hiệu trưởng hận không thể đá cho cô ta một cái.
Vẻ mặt của phó hiệu trưởng ủ rũ: "Tôi, làm sao tôi biết Sở Hưu Hưu này thật sự là con gái của Sở Hàn Lan? Anh ta rõ ràng là tài phiệt, tại sao lại cho con gái mình đến trường mẫu giáo ở thị trấn nhỏ của chúng ta?"
Hiệu trưởng bực tức nói: "Thu dọn đồ đạc đi, ngày mai không cần đến làm việc!"
*
[Nhiệm vụ 1: Trở về nhà họ Sở]
[Tiến độ nhiệm vụ: 0%]
Ngay khi Sở Hàn Lan và Quý Tư Vận lần lượt xuất hiện, hệ thống đã kịp thời đưa ra nhiệm vụ đầu tiên.
[Hưu Hưu, bây giờ cháu phải tìm cách để mình và mẹ trở về nhà của cha cháu.]
Sở Hưu Hưu không có phản ứng gì cả.
Cô bé ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Quý Tư Vận, cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ Quý Tư Vận, lúm đồng tiền hình quả lê hiện rõ trên đôi má ửng hồng.
Mẹ là công chúa, trên người rất thơm, cô bé thích lắm! Sở Hưu Hưu nghĩ đến choáng váng.
[Hưu Hưu?]
[Hưu Hưu?!]
Hệ thống kêu không biết mệt mỏi cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Sở Hưu Hưu, cô bé chớp chớp mi, trong đầu trả lời: "Gọi cháu làm gì thế?"
Còn làm gì nữa?
Hả?!
Sự chú ý của ký chủ phiên bản mầm non là cái gì đó thực sự rất khó kiểm soát! Hệ thống mệt mỏi quá.
[Hưu Hưu, nhanh xem bảng thông báo nhiệm vụ đi. Nhiệm vụ đầu tiên của cháu đã có rồi.]
Khi Sở Hưu Hưu kiểm tra nhiệm vụ từng bước dưới sự hướng dẫn của hệ thống, Sở Hàn Lan luôn đi theo hai mẹ con, cuối cùng không thể chịu đựng được việc bị Quý Tư Vận phớt lờ, anh bước nhanh về phía trước vài bước và nói bằng một giọng điệu lạnh lùng: "Quý Tư Vận, em định trốn anh đến bao giờ?"
Quý Tư Vận để ngoài tai, bước đi rất nhanh ngay cả khi đang đi giày cao gót.
Đôi mắt của Sở Hàn Lan tối sầm lại, anh đứng thẳng trước mặt hai mẹ con, chặn đường đi về phía trước của Quý Tư Vận.
Quý Tư Vận kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhìn Sở Hàn Lan với vẻ mặt nghiêm túc: "Thưa ngài, tôi không biết ngài. Nếu ngài còn quấy rầy tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát."
Nghe cô nói không quen biết anh, Sở Hàn Lan không khỏi lộ vẻ tức giận: "Em để Hưu Hưu mang họ Sở, còn nói không biết anh sao?". KHÔNG Q