Cố Bách Chu đã điều tra được địa chỉ của Trần Gia Lạc và cô bé kia rồi.
Anh hỏi Đỗ Kiêu Kiêu có muốn đi gặp không.
Đỗ Kiêu Kiêu lập tức đồng ý, cô muốn đi gặp cô bé kia, tiện thể hỏi một chút chuyện luôn.
Cố Bách Chu dẫn cô tới một con hẻm nhỏ đầy những căn nhà rách nát, cả nước sơn trên tường cũng sắp bong ra tới nơi, tuy nhìn vào là nước sơn trắng, nhưng thực ra đã bẩn tới nỗi không thể nhìn thấy được màu sơn ban đầu nữa rồi, những tảng đá dọc đường vẫn còn lưu lại giọt mưa đêm qua, đường đi ẩm thấp khó khăn, rất dễ làm bẩn giầy.
Đi tới cuối con hẻm, bọn họ nhìn thấy vài đứa trẻ ăn mặc rách nát đang chơi đùa cùng nhau, thậm chí còn có một đứa suýt nữa đụng vào người Đô Kiêu Kiêu.
Đỗ Kiêu Kiêu đỡ cậu bé kia lại, nhìn khuôn mặt sợ hãi đang ngước nhìn mình, trong lòng cô như bị vật gì đó đâm vào, hơi đau lòng, cô đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu cậu bé, nói: Không sao đâu, mau đi chơi đi.
Cậu bé nhỏ giọng nói xin lỗi, rồi xác định Đỗ Kiêu Kiêu không nổi giận, mới dám thả lỏng cơ thể, xoay người chạy đi chơi với những người bạn nhỏ khác.
Những chuyện nhỏ nhặt này chỉ một loáng rồi qua, Cố Bách Chu nhanh chóng dẫn Đỗ Kiêu Kiêu tới trước cửa một căn nhà.
Ở đây đấy. Cố Bách Chu nói.
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn căn phòng nhỏ hơi rách nát trước mặt, cánh cửa vốn màu đỏ sẫm thế mà vì đã lâu không ai lau chùi cũng tự nhiên biến thành màu hồng đen.
Trên tường chỉ có một cánh cửa sổ, từ ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy rõ phòng ngủ mồn một.
Bên trong ngoài trừ một chiếc giường đơn sơ, thì chỉ có một chiếc túi hình chữ nhật màu xanh có hoa, có vẻ hơi nhạt vì giặt nhiều. Một xấp giấy thật dày nằm trên đất, vài giấy khen không rõ tên tuổi dán trên tường.
Không có bàn trang điểm, chỉ có độc một chiếc bàn nhỏ để gương và ít sách vở.
Từ ngoài nhìn vào, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ thấy bấy nhiêu thôi.
Cô rất do dự, không biết mình có nên gõ cửa đi vào không, dù sao cô và Cố Bách Chu cũng tùy tiện tới đây, thậm chí cô bé kia cũng chả biết cô là ai.
Đúng lúc cô đang chần chừ, cánh cửa đột nhiên mở ra, Đỗ Kiêu Kiêu chưa kịp phản ứng gì, một chậu nước lạnh đã hắt thẳng vào mặt cô.
May mà Cố Bách Chu bên cạnh đã nhanh tay kéo cô ra.
Nhưng cô vẫn không tránh khỏi, một ít nước còn dính vào người cô.
Người hắt nước không lường trước được chuyện này, cô ta ngại ngùng khom người trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, luôn miệng xin lỗi: Xin lỗi, xin lỗi, thật ngại quá.
Đỗ Kiêu Kiêu chỉnh sửa lại tay áo, từ từ ngước đầu lên, quả nhiên, cô bé kia đang đứng đối diện cô.
Thấy cô gái liên tục nói xin lỗi, Đỗ Kiêu Kiêu ngượng ngùng xua tay, Không sao, tôi cũng không bị dính nhiều đâu.
Chắc là vì cảm thấy quá áy náy, nên cô bé kia liền mời Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu vào nhà ngồi, đợi nước trên người khô một chút.
Đỗ Kiêu Kiêu theo bản năng muốn từ chối, nhưng không ngờ Cố Bách Chu đã kéo cô vào trong.
Vào tới trong rồi, Đỗ Kiêu Kiêu mới biết mình đã đánh giá thấp điều kiện kinh tế khó khăn của gia đình này rồi.
Vừa vào nhà, một phòng bếp nhỏ đập thẳng vào mắt cô, trên bàn còn bày vài đôi đũa và bát cơm, một cái nồi trên lò vi sóng, dưới đát có một chậu thức ăn vừa được rửa xong.
Có lẽ khi nãy cô gái này hắt cái nước rửa rau đó ra ngoài.
Phía sau bếp là một chiếc giường ngủ, ga giường bám đầy bụi bẩn, chiếc túi hình chữ nhật màu xám mang theo chút hoa văn, nhìn có vẻ khá sạch sẽ, đúng là nhìn từ ngoài cửa sổ và nhìn chính diện thế này khác nhau một trời một vực.
Cô gái đặt hai tấm ny lon xuống ghế, rồi rót trà cho hai người.
Cố Bách Chu nhẹ nhàng nhấp trà, Đỗ Kiêu Kiêu cầm tách trà ẩm còn lại đưa vào miệng.
Nhiệt độ bên trong và bên ngoài cũng không chênh lệch nhiều lắm, đều lạnh như nhau.
Tôi thành thật xin lỗi cô về chuyện khi nãy. Cô gái vừa cầm áo khoác và máy sấy tóc ra, vừa xin lỗi Đỗ Kiêu Kiêu.
Nếu cô không chê thì mặc áo khoác của tôi đi, để tôi giúp cô sấy khô quần áo.
Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, nhận lấy áo khoác của cô gái, Tôi mặc áo của cô trước, rồi ngày mai tôi mang tới trả được không?
Dù sao thời tiết bây giờ cũng khá lạnh, nếu cô không chịu nhận ý tốt của cô gái, nhất định cô sẽ bị cảm mất.
Cô gái vội vàng gật đầu.
Đỗ Kiêu Kiêu đi theo cô gái vào phòng ngủ.
Cô gái đưa cho Đỗ Kiêu Kiêu một chiếc áo dài tay màu trắng, nhỏ giọng nói, Cái áo này tôi chưa mặc lần nào đâu, cô mau thay đi.
Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, cười nói, Không cần đâu.
Cô gái có vẻ hơi cố chấp, Thay đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.
Nói xong, cô ta đóng cửa sổ lại, thả rèm xuống.
Đỗ Kiêu Kiêu cởi bộ đồ bị ướt ra, mặc quần áo cô gái đưa cho.
Dáng người của hai người bọn họ không khác nhau mấy, cũng hơi mảnh mai, nên Đỗ Kiêu Kiêu dễ dàng mặc được bộ quần áo đó vào.
Lúc thay quần áo xong, Đỗ Kiêu Kiêu hỏi: Vậy, cô tên gì?
Cô gái hơi ngẩn người, vội vàng nói: Tôi là Sở Thiến, cô cứ gọi tôi là Tiểu Thiến.
Đỗ Kiêu Kiêu chậm rãi mặc áo khoác vào, Tiểu Thiến, ngày mai tôi giặt sạch quần áo rồi sẽ mang tới trả lại cho cô, cảm ơn cô nhé.
Sở Thiến lắc đầu, hơi sợ hãi nói: Là lỗi của tôi, tôi làm quần áo của cô bị ướt, cô không cần phải giặt giùm tôi đâu, cứ để tôi tự giặt là được rồi.
Đỗ Kiêu Kiêu cũng không nhiều lời với cô ta, dù sao thì ngày mai giặt xong cô mới đem trả được.
Sở Thiến mím môi nói: Quần áo của cô cứ để lại đây, tôi giặt cho cô. Không cần đâu. Đỗ Kiêu Kiêu từ chối nói: Tôi mang về nhà giặt được rồi, trời mùa đông lạnh lắm.
Cô chưa nói hết câu, trong lòng Sở Thiến cũng hiểu rõ.
Mùa đông lạnh thế này, nhà bọn họ không có máy giặt, nếu giặt bằng tay thì..., khó chịu lắm.
Thấy Đỗ Kiêu Kiêu cứ kiên quyết như vậy, Sở Thiến cũng nghiêm túc cân nhắc lại chuyện giặt quần áo giúp cô.
Thực ra nếu tôi không đứng trước cửa nhà cô, thì tôi cũng sẽ không bị dính vào đâu, nên, tôi không trách cô đâu. Đỗ Kiêu Kiêu nói.
Sở Thiến đỏ mặt, Ở đây chúng tôi ai cũng hắt nước ra ngoài, vì trong nhà không có toilet, nên mới phải làm như vậy.
Tôi không cố ý hắt vào cô đâu.
Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, Tôi biết cô không cố ý mà.
Phải rồi. Sở Thiến nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, Hai người tới đây có chuyện gì à?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Đỗ Kiêu Kiêu, Sở Thiến vội vàng giải thích: Vì tôi thấy cô không giống người ở đây, nên tôi nghĩ hai người nhất định có việc gì đó mới tới đây, tôi sợ làm trễ nãi thời gian của hai người.
Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ một lát rồi nói: Chúng tôi tới đây vì thật sự có việc, tôi muốn tìm một người.
Sở Thiến sững sờ, Tìm một người?
Đúng vậy. Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, Tôi muốn tìm Trần Gia Lạc, cô có biết người đó không?
Sở Thiến vừa nghe thấy cái tên này khuôn mặt lập tức trắng bệch, Đỗ Kiêu Kiêu kêu cô ta tận ba tiếng nhưng cô ta vẫn không có phản ứng gì.
Sao thế? Đỗ Kiêu Kiêu quơ tay trước mặt cô ta, cuối cùng Sở Thiến cũng hoàn hồn lại.
Không, không có gì. Sở Thiến nghiêm túc nói: Cô nói người mà mấy người muốn tìm, tên là Trần Gia Lạc...?
Đúng vậy. Đỗ Kiêu Kiêu nhìn cô ta, Cô biết không?
Không, không, tôi không biết. Sở Thiến run rẩy nói.
Thật à? Đỗ Kiêu Kiêu khó hiểu nhìn Sở Thiến, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Kéo Cố Bách Chu ngồi trên ghế dậy, Đỗ Kiêu Kiêu nhìn sau lưng Sở Thiến nói: Dù sao thì cũng cám ơn cô, ngày mai tôi sẽ tới đây trả quần áo, chúng tôi còn vài việc, nên phải đi đây.
Sở Thiến vô tri vô giác đáp lại vài tiếng.
Cố Bách Chu nắm tay Đỗ Kiêu Kiêu, nhìn cô từ trên xuống dưới, xác nhận cô không sao, mới kéo cô ra ngoài.
Dù sao Đỗ Kiêu Kiêu cũng vừa vào trong phòng với cô bé đó.
Hai người ra khỏi nhà Sở Thiến, Cố Bách Chu cúi đầu nhẹ giọng hỏi, Vừa nãy, hai người làm gì bên trong vậy?
Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, Em hỏi cô ta có biết Trần Gia Lạc không.
Hả? Sau đó thì sao?
Cô ta nói không biết. Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, Em cảm thấy cô ta cũng không tệ mấy.
Cố Bách Chu nắm tay cô, Lạnh không?
Đỗ Kiêu Kiêu không hài lòng với tốc độ đổi đề tài của anh chàng này tí nào, nhưng dù sao cô cũng quen rồi, cô lắc tay anh, nhẹ nhàng nói, Hơi hơi.
Cố Bách Chu cầm lấy túi đồ ướt của cô, rồi ôm lấy cô, Về thôi.
Ừm.
Đợi, đợi đã.
Phía sau, một tiếng hét to truyền tới, Đỗ Kiêu Kiêu biết đó là giọng của Sở Thiến.
Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện Sở Thiến đang chạy theo bọn họ.
Có chuyện gì nữa à? Đỗ Kiêu Kiêu hỏi cô ta.
Sở Thiến thở phì phò, Khi nãy cô vừa nói là muốn tìm Trần Gia Lạc?
Đúng vậy, sao thế?
Vậy thì, cô tìm hắn ta có chuyện gì không? Sở Thiến hỏi.
Chuyện này thì...
Đỗ Kiêu Kiêu do dự.
Sở Thiến thấy cô như vậy, rồi quay sang nhìn chiếc túi trong tay Cố Bách Chu, không tin Đỗ Kiêu Kiêu cũng làm cái giao dịch đó với Trần Gia Lạc như cô ta.
Cô... Sở Thiến ấp a ấp úng nói: Trần Gia Lạc không phải người ở đây, nên, cô sẽ không tìm được đâu.
Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, Tôi biết rồi.
Cô tìm hắn ta có chuyện gì không? Sở Thiến không nhịn được hỏi.
Đỗ Kiêu Kiêu cười, Cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn thương lượng với hắn ta một chút thôi, nghe nói ông ta đã tới đây, nên chúng tôi mới đi tìm ấy mà.
Vậy à. Trong lòng Sở Thiến nặng nề, nói: Vậy được rồi, hai người đi đường cẩn thận nhé.
Dứt lời, cô ta lại nhìn Cố Bách Chu bên cạnh Đỗ Kiêu Kiêu, trong lòng lại càng nghi ngờ, chắc không phải đâu, cô ta, cô nữ sinh này không phải là người giống cô ta.