Lâm Thư Kiệt thấy nam chính nữ chính bầu không khí hòa hợp, hài lòng gật đầu, bên trong một bộ phim, nếu như nam chính nữ chính có tranh chấp, thì cảm giác để diễn xuất sẽ không có.
Chín giờ, Ninh Tây và Cao Lập đều thây trang phục, trang điểm cẩn thận, trước ống kính phóng viên, xếp hàng dâng hương, tế thần cho nghi thức mở máy.
Phóng viên thấy Lâm Thư Kiệt lựa chọn đội hình diễn viên đều có chút sững sờ. Nam chính là diễn viên lúc nóng lúc lạnh, nữ chính thì hiện tại mặc dù nổi một góc trời, nhưng để hút người xem thì còn khó khăn?
May mắn vai phụ cũng là những diễn viên có tên tuổi, miễn cưỡng coi như là khá lắm rồi.
Lâm đạo diễn, lần này anh mời Ninh Tây đảm nhiệm nữ chính, là nhìn trúng cô ấy có thể kéo được người xem cho phòng bán vé sao?
Ngoại hình Ninh Tây và diễn suất hết sức thích hợp với nữ chính bộ phim lần này của tôi,
cho dù cô ấy hiện tại chỉ là nhân vật mới vô danh , tôi vẫn muốn cô ấy là nữ chính.
Phóng viên:...
Không thăm dò ra tin tức gì từ đạo diễn, phóng viên bắt đầu vây quanh Ninh Tây. Dù sao hiện tại Ninh Tây đang nổi, chỉ cần tin tức có tên Ninh Tây cũng không sợ không có người chú ý.
Để cho phóng viên hài lòng là phần lớn thời gian phỏng vấn các diễn viên đều có thái độ hợp tác, đối với bọn họ cũng hết sức khách khí, trừ sự kiện bạo lực học đường kia Ninh Tây có chút l cường ngạnh, còn lại đều hết sức dễ nói chuyện.
Ninh Tây, đây là lần đầu tiên cô đảm nhiệm nữ chính phim điện ảnh, có cảm giác khẩn trương không?
Căng thẳng nhất định sẽ có, nhưng có thể gia nhập vào tổ phim của Lâm đạo diễn, đối với tôi mà nói lại là một việc hạnh phúc ngoài tưởng tượng
Ninh Tây nhìn ống kính cười vui vẻ.
Tôi sẽ cố gắng đạt yêu cầu của Lâm đạo diễn, sẽ không để mọi người thất vọng.
Dù sao cũng là nghi thức mở máy của Lâm Thư Kiệt, các phóng viên hết sức thức thời không hỏi về các vấn đề rủi ro, không khí hết sức hài hòa.
Họp báo sau khi kết thúc, thợ trang điểm trang điểm lại Ninh Tây và Cao Lập, sau đó bắt đầu quay cảnh đầu tiên.
Quay phim cũng không ít, Ninh Tây coi như đã thuần thục, cộng thêm Cao Lập diễn xuất cũng tốt, cho nên mọi việc đều thuận lợi mà tiến hành.
Thường Thời Quy từ công ty đến tổ phim, Ninh Tây đang lquay cảnh cuối của một phân đoạn, cảnh hành hung bên ngoài bạn trai cũ.
Đội trên cao chuẩn bị, bắt đầu.
Cắt, Ninh Tây cảm xúc còn chưa thích hợp,
Lâm Thư Kiệt từ sau màn hình quan sát thò đầu ra.
Mẫn Tuyết tính cách tiêu sái, nhưng đối với bạn trai cũ có tình cảm, ánh mắt cần phải phức tạp một chút nữa, nghỉ ngơi hai phút, chúng ta quay lại.
Ninh Tây gật đầu, ngồi xổm xuống cùng với diễn viên bạn trai cũ nói:
Rất xin lỗi.
Nam diễn viên khoát tay áo, trêu chọc nói:
Diễn hết cảnh này, tôi về sau về nhà cũng không dám chọc lão bà tức giận.
Bên cạnh nhân viên làm việc đều cười, người nào không biết vị này nổi danh vợ quản chặt, nhưng hết lần này tới lần khác lúc nào cũng là diễn các loại nhân vật phản diện, chồng trước, bạn trai cũ...
Thường tiên sinh,
Trương Thanh Vân quay đầu lại thấy Thường Thời Quy thì đi qua, nghênh đón:
Ninh Tây hôm nay chỉ còn cảnh quay cuối cùng, anh ngồi chờ một lát.
Không cần, cám ơn.
Thường Thời Quy trầm mặc đứng một bên, nhìn Ninh Tây đứng trước ống kính cười vui vẻ, vẻ mặt ôn nhu.
Chúng ta quay lại một lần, mỗi nhóm nhỏ chú ý, bắt đầu.
Lần này thuận lợi hơn rất nhiều,
Tốt, kết thúc công việc!
Lâm Thư Kiệt phồng má hô:
Ngày mai mọi người đúng giờ đến tổ phim.
Ninh Tây đi ra khỏi khu quay phim, nhìn thấy Thường Thời Quy đứng ở bên cạnh Trương Thanh Vân,
Sớm như vậy sao, hiện tại đi qua có bị muộn?
Anh nói sẽ đến trước nửa giờ tan tầm,
Thường Thời Quy giơ cổ tay lên xem đồng hồ.
Em trước đi tháo trang sức, thời gian còn sớm, anh ở chỗ này chờ em.
Ân.
Ninh Tây gật đầu, xoay người đi tháo trang sức.
Trang điểm lại, Ninh Tây thay chính quần áo của mình, lại đeo thêm một bộ trang sức trang nhã.
Nửa giờ đi qua, Trương Thanh Vân vẫn không thấy Ninh Tây đi ra, vì vậy lén nhìn trộm Thường Thời Quy đứng ở bên cạnh, hoàn hảo hoàn hảo, trên mặt vị này không lộ ra bất kì vẻ mặt không kiên nhẫn.
Năm đó Trần Trân Trân cùng Tưởng Hồng Khải chung đụng, Tưởng Hồng Khải khắp nơi săn sóc, cũng không kiên nhẫn chờ lâu như vậy.
Có lẽ năm đó Trần Trân Trân cùng Tưởng Hồng Khải chung đụng, vừa mới bắt đầu chính là không ngang hàng, cho nên cuối cùng mới đi tới bước kia.
Nghĩ đến năm đó Trần Trân Trân tự sát, Trương Thanh Vân trong lòng liền buồn cực kỳ.
Anh Trương, anh làm sao vậy?
Ninh Tây đi đến trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy ân cần,
Sắc mặt khó coi như vậy, có phải thân thể không thoải mái?
Không có việc gì,
Trương Thanh Vân miễn cưỡng cười một tiếng.
Em cùng Thường tiên sinh có hẹn, anh hãy đi về trước.
Hắn tính nói điện thoại di động của mình lúc nào cũng mở máy, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho hắn, nhưng ngay trước mặt Thường Thời Quy, những lời này cuối cùng không nói ra.
Ninh Tây nghi hoặc nhìn Trương Thanh Vân, xác thực thấy hắn không có việc gì, mới cùng những người khác trong tổ cáo biệt.
Đóng cửa xe, Ninh Tây cả người chùn xuống:
Mệt quá.
Thường Thời Quy khom lưng thay cô buộc chặt dây an toàn,
Vừa rồi cảnh quay kia rất tốt.
Có cảm thấy sợ hãi không?
Ninh Tây nhướn mày.
Sợ hãi cái gì?
Thường Thời Quy khó chịu cười ra tiếng, một hồi lâu sau mới nói,
Tây Tây, anh sẽ không giống hắn.
Anh sẽ không đối xử với em như vậy,
Giọng nói hắn từ tính mê hoặc,
Anh không làm được việc khiến em khổ sở.
Ninh Tây cười cười, tựa đầu trên bờ vai hắn không nói gì.
Một lát sau, Thường Thời Quy thấy Ninh Tây tựa trên bờ vai mình không có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, cô thế mà cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Nghĩ đến việc quay phim mệt mỏi, hắn hạ thấp giọng nói với tài xế:
Lái xe chậm lại một chút.
Vâng,.
Lái xe mắt nhìn kính chiếu hậu, ông chủ ngồi khẽ nghiêng về một bên Ninh tiểu thư tựa trên bả vai hắn đang ngủ say.
Lái xe mắt nhìn dòng xe chạy phía trước, từ từ giảm tốc độ xe.
Thận Ngôn, cậu lần này trở về là ở lại nước phát triển luôn sao?
Bạch Lộ rót cho mình một chén rượu, một ngụm lại một ngụm uống.
Đúng vậy,
Đào Thận Ngôn nhìn ra Bạch Lộ tinh thần không tốt, nhưng không hỏi nhiều, mà là cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay,
Biểu ca hôm nay thế mà tới muộn, thật sự là lạ.
Trong mấy người bọn họ, Thường Thời Quy luôn là người đúng giờ, không nghĩ tới hắn xuất ngoại hai năm, biểu ca cũng bắt đầu đến muộn.
Nghe Đào Thận Ngôn nhắc tới Thường Thời Quy, sắc mặt Bạch Lộ có chút mất tự nhiên, cô để cái ly xuống, không đếm xỉa tới nói:
Có lẽ là có sự trì hoãn.
Lần này tụ hội là vì nghênh đón Đào Thận Ngôn về nước, cho nên mấy người đều rất quen thuộc. Một người trong đó cười hì hì mở miệng nói,
Có lẽ Thường ca hôm nay mang bạn gái tới đây, cho nên đến muộn.
Ngồi hắn gần nhất nghe nói như thế, duỗi tay đánh hắn một cái,
Nói bậy bạ gì đó, Thường ca ở đâu ra bạn gái?!
Đúng là không có đầu óc, bọn họ người nào không biết Bạch Lộ đối với Thường ca có vài phần ý tứ?
Đào Thận Ngôn làm như không biết, bắt đầu cúi đầu loay hoay điện thoại di động.
Trong những người này, hắn cùng Thường Thời Quy là anh em bà con, tình cảm cũng tốt nhất, những người này nhìn như là nói chuyện không cẩn thận, nhưng ai biết bọn họ thực sự không cẩn thận hay cố ý không cẩn thận?
Bọn họ vòng tròn, mọi người ngoài mặt đều là bạn tốt, nhưng trong thương trường chưa từng có bằng hữu vĩnh viễn, nếu như một câu nói không cẩn thận tiết lộ quyết sách công ty, đến lúc đó hao tổn có thể cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Hắn xuất ngoại hai năm vừa trở về, mọi người giao tình nhìn như còn ở đây, nhưng lòng người đều đã biến.
Thường tiên sinh, mời vào.
Cửa bị đẩy ra, bồi bàn dẫn hai người đi đến.
Đào Thận Ngôn thấy Thường Thời Quy vào, trên mặt hờ hững biến thành khuôn mặt tươi cười, từ trên ghế salon đứng lên,
Thường ca, anh tới rồi.
Hắn chú ý tới Thường Thời Quy trong tay còn dắt một cô gái vô cùng xinh đẹp,
Vị này là... Chị dâu?
Khụ,
Thường Thời Quy vội ho một tiếng,
Nói bậy gì đấy.
Trên miệng nói như vậy, nụ cười trên mặt lại rất sáng lạn,
Giới thiệu một chút, cô ấy là bạn gái của anh, Ninh Tây.
Nghe được Thường Thời Quy chính miệng thừa nhận có bạn gái, Đào Thận Ngôn sắc mặt vui mừng nói:
Tây Tây tỷ, em gọi là Đào Thận Ngôn, chị kêu em là Tiểu Đào là tốt rồi, em cùng Thường ca là anh em bà con.
Ninh Tây nhìn thanh niên trước mắt cười vẻ mặt sáng lạn, ký ức đột nhiên trở lại bảy năm trước. Xế chiều hôm đó, sau khi tan học, có người thiếu niên chạy đến trước mặt cô, hai tay đưa cho cô một phong thư tình.
Chào bạn, tôi ở lớp bên cạnh, đây là biểu ca nhà mình gửi cho bạn.
Hắn đem thư thả tới trong tay mình, liền mặt đỏ tới mang tai chạy đi, cô muốn hỏi tên hắn cũng không kịp.
Sau đó... Sau đó bên cạnh bạn học bắt đầu cười nhạo cô cũng có người viết thư tình, mấy nữ sinh đoạt thư trong tay cô và túi sách, sau đó đem cô khóa vào nhà vệ sinh bên cạnh kho để đồ.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Ninh Tây trở nên phức tạp:
Tôi có biết anh.
Ân?
Đào Thận Ngôn kinh ngạc nhìn Ninh Tây, như thế nào cũng không nghĩ ra bạn gái biểu ca lại đột nhiên nói một câu nói như vậy.
Lúc học cao trung, cậu học ở lớp bên cạnh,
Ninh Tây đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thường Thời Quy,
Thực xin lỗi, anh viết thư cho em, em còn chưa kịp xem nội dung.
Hóa ra lá thư đó là Thường Thời Quy viết cho cô, hóa ra sớm vào bảy năm trước, hắn đã chuẩn bị hướng mình tỏ tình, chỉ tiếc ai cũng không nghĩ đến, sẽ phát sinh những chuyện kia.
Thường Thời Quy không đề cập tới chuyện đã qua, chính là không muốn Ninh Tây nhớ tới mà khổ sở, hắn không nghĩ tới đã cách nhiều năm, Ninh Tây còn nhận ra Đào Thận Ngôn.
Hắn lắc đầu:
Anh khi đó nếu như có thể dũng cảm một chút, tự mình đến tỏ tình, mà không phải nhờ Thận Ngôn đưa thư, có lẽ...
Có lẽ... Những chuyện kia sẽ không phát sinh.
Hắn thường hối hận, vì cái gì mà năm đó không xuất hiện bên cạnh Ninh Tây, nếu như có hắn ở đó, Ninh Tây cũng sẽ không mất đi cha mẹ, cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy .