Trong phòng những người khác bắt đầu ồn ào, có người vỗ tay, có người huýt gió, thậm chí còn có người bảo phải hôn một cái.
Muốn hôn cũng là về nhà hôn,
Thường Thời Quy để mic xuống, cười nói,
Không cho mấy người xem náo nhiệt.
Ai ai, em cũng biết là Ninh tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, Thường ca ở đâu cam lòng cho để cho chúng em nhìn nhiều,
Đào Thận Ngôn vẻ mặt hiểu đạo lý nói, Hợp lý, hợp lý.
Đúng đúng đúng,
Mấy người khác cũng học theo gật đầu liên tục.
Hôm nay Thường ca đến đây, hát cũng hát rồi, giờ cũng phải kiếm trò vui vẻ chứ
Chơi cái gì?
Đỗ Khang hiếu kỳ hỏi.
Nói thật hoặc mạo hiểm thì thế nào?
Một người mở miệng nói lớn hết hết sức có tinh thần, tính cách cũng hoạt bát, Ninh Tây còn nhớ người này gọi là Triệu Mạnh.
Trò này cũ quá,
Một người khác tỏ vẻ ghét bỏ,
Không có trò gì mới mẻ hơn sao?
Trò chơi mới hay không cũng không quan trọng.
Triệu Mạnh từ dưới bàn móc lên một bộ bài, từ bên trong rút ra chín lá bài từ 2 đến 10, lại rút một con át cơ ra.
Chúng ta ở đây đúng mười người, ai rút được lá át cơ, có thể yêu câcầu một người nói thật hoặc yêu cầu người đó làm một việc, người bị yêu cù nếu không muốn thì nị pgạt uống một chai rượu.
Đào Thận Ngôn nhìn Thường Thời Quy và Ninh Tây một cái, vén tay áo lên nói:
Chơi thì chơi, Thường ca, Ninh tỷ, hai người cũng chơi đi.
Thường Thời Quy không nói gì, chỉ nhìn Ninh Tây, Ninh Tây thấy những người này vẻ mặt mong đợi vì vậy gật đầu.
Ninh Tây chơi vài trj ban đầu còn thấy không có gì, nhưng nhìn những người khác bắt chước chó sủa mèo kêu hoặc là đứng chổng ngược gì đó, cũng vui vẻ theo.
Ván này ai là Đại vương?
Phát xong bài, Triệu Mạnh nhìn về bốn phía.
Tôi đây,
Bạch Lộ giơ lên lá bài trong tay, lật qua cho mọi người nhìn,
Chọn lá số chín để ra yêu cầu.
Thường Thời Quy đem lá bài lật lại, lại vừa đúng lá bài số 9, hắn nhìn Bạch Lộ không nói gì.
Vài người khác cũng nhìn Bạch Lộ, lại nhìn Ninh Tây ngồi ở giữa hai người, không nói gì.
Giờ nói thật lòng hay làm trò mạo hiểm đây?
Bạch Lộ mỉm cười nhìn về phía Thường Thời Quy và Ninh Tây,
Không bằng cậu trả lời tôi một vấn đề?
Thường Thời Quy đem lá bài bỏ xuống, giọng nói bình thản nói:
Được.
Triệu Mạnh, Đỗ Khang và mấy người kia ở trong lòng toát mồ hôi dầm dề, sợ Bạch Lộ hỏi ra vấn đề không nên hỏi.
Ninh Tây cúi đầu duỗi tay ra với tới mâm đựng trái cây, giống như không chú ý tới bầu không khí quái dị này vậy.
Đào Thận Ngôn chú ý tới động tác của cô, đem trái cây trước mặt mình đẩy tới trước mặt cô.
Cám ơn.
Ninh Tây cười cười với hắn.
Đào Thận Ngôn ngại ngùng khoát tay, hắn thật sự không nghĩ tới, thời gian xa cách nhiều năm như vậy, Thường ca còn có thể cùng Ninh Tây đến với nhau.
Kỳ thật như vậy rất tốt, năm đó Thường ca vì tìm Ninh Tây, cả người gầy đi một vòng, về sau không có tin tức, mới dần dần quên đi.
Cách thiên sơn vạn thủy cuối cùng còn có thể cùng một chỗ, được bao nhiêu người có thể có vận khí tốt như vậy?
Có muốn ăn đào không?
Thường Thời Quy cầm lấy quả đào đưa tới trước mặt Ninh Tây, cô hé miệng cắn, sau đó nhíu nhíu mày,
Hơi chua.
Thường Thời Quy lấy một tờ khăn giấy đặt vào lòng bàn tay, đưa tay đến trước mặt Ninh Tây:
Không ăn nữa.
Không có gì,
Ninh Tây lấy đi khăn giấy trong tay hắn lau miệng,
Không phải quá chua.
Nhìn hai người thân mật như vậy, Bạch Lộ đột nhiên thoải mái cười một tiếng, ném lá bài trong tay xuống, hai tay vòng ngực nói:
Làm trò mạo hiểm theo yêu cầu đi, tôi cũng không có gì muốn hỏi.
Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây ánh mắt quá ôn nhu, ôn nhu đến mức cô không thể lừa mình dối người mà đem câu hỏi trong lòng mở miệng hỏi, cam tâm cũng được, không cam tâm cũng được, phần ôn nhu này đều không thuộc về mình, vậy thì chí ít cũng phải chừa chút thể diện cho chính mình.
Yêu cầu gì đây!
Triệu mạnh vỗ tay nói,
Lộ tỷ nói đi, muốn Thường ca làm cái gì?
Không bằng... Đứng trồng cây chuối ba phút đi,
Bạch Lộ cười nói.
Có thể khiến Thường Thời Quy trồng cây chuối, nói ra cũng là tôi lợi hại.
Vì vậy Thường Thời Quy đành phải cởi xuống áo khoác, xắn tay áo áo sơ mi, chuẩn bị màn biểu diễn trồng cây chuối ba phút.
Ninh Tây khóe mắt dư quang quét qua Bạch Lộ với những người khác, đứng dậy lấy điện thoại di động ra, cười híp mắt nói:
Thời Quy cố gắng lên, em giúp anh tính giờ!
Không được không được, Ninh tỷ nhất định sẽ thiên vị cho Thường ca, chuyện như vậy để em.
Triệu Mạnh miệng nói, tay cũng rút điện thoại ra.
Nói ra khả năng là cậu sẽ không tin, nhưng ưu điểm lớn nhất của tôi chính là thành thực,
Ninh Tây khoát khoát tay.
Tuyệt đối không ăn gian thay cho anh ấy.
Bạch Lộ nhìn nhóm bạn cùng Ninh Tây nói đùa, mỉm cười nhẹ, bọn họ đã từ trong tâm bắt đầu tiếp nhận sự tồn tại của Ninh Tây.
Không biết có phải là do có Ninh Tây ở đây mà mọi người phát hiện ra hôm nay Thường Thời Quy đặc biệt ôn hòa, cũng dễ nói chuyện. Có đôi khi bọn họ còn có thể thấy Thường Thời Quy kéo kéo bàn tay nhỏ bé của Ninh Tây xoa xoa.
Đợi đến lúc tan cuộc, mọi người mặc dù ghen tỵ đỏ mắt, nhưng chơi rất vui vẻ, cũng thấy rõ địa vị Ninh Tây trong lòng Thường Thời Quy.
Giới doanh nhân tìm nghệ sĩ yêu đương cũng không ít, nhưng phần lớn đều là vui đùa một chút, rất ít người coi là thật, nhưng nhìn Thường Thời Quy cùng Ninh Tây chung đụng, chỉ cần có con mắt cũng có thể nhìn ra Thường Thời Quy là thật lòng.
Thường ca bình thường âm thầm, lúc này lại làm chuyện không ai ngờ rồi.
Triệu Mạnh đứng ở trước cửa quán karaoke, nhìn Thường Thời Quy đang mở cửa xe cho Ninh Tây cách đó không xa, lại nói tiếp:
Việc này truyền ra, những phu nhân rảnh rỗi lại có đề tài tám chuyện.
Trong số người trẻ tuổi, Thường Thời Quy rất có tiền đồ, cũng thu gom bao nhiêu ghen rỵ của người khác, nếu như những người đó biết bạn gái anh ấy là diễn viên, chắc chắn không thiếu người sau lưng nói xấu.
Có đề tài nói chuyện thì sao.
Đào Thận Ngôn nhíu mày:
Cũng chỉ dám ở sau lưng nói, còn ở trước mặt thì chir tìm mọi cách nịnh hót?
Cũng đúng, Thường ca bây giờ, còn có phải sợ cái gì,
Triệu Mạnh do dự một lát.
Ngược lại lo lắng Ninh Tây...
Ngôn ngữ có đôi khi còn đả thương được người, Thường ca chắc chắn sẽ không để ý cách nhìn của những người kia, nhưng còn Ninh Tây?
Sau một buổi tối gặp gỡ, hắn nhìn ra Ninh Tây không phải là vì vàng bạc tiền tài mà bán đứng chính mình. Đây là chuyện tốt, đồng dạng cũng là chuyện xấu, bởi vì loại người như vậy nhân phẩm sẽ mang theo kiêu ngạo, khả năng không chấp nhận được người khác dùng ánh mắt coi thường để nhìn mình.
Đào Thận Ngôn thở ra một hơi thật dài, nhìn về phía xe Thường Thời Quy và Ninh Tây rời đi, một hồi lâu mới nói:
Nếu bọn họ đã quyết định ở cùng một chỗ, có lẽ sớm dự liệu được tình cảnh như vậy.
Triệu Mạnh trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, hắn cùng Đào Thận Ngôn quen biết cũng đã lâu, năm đó bọn họ thích nhất là đi theo sau lưng Thường ca làm cái đuôi nhỏ, về sau Thường ca và bác Thường bị tai nạn xe, Thường gia nội bộ tranh quyền đoạt lợi, nhà bọn họ còn giúp cho Thường ca một số việc.
Trên thực tế năm đó nhà bọn họ cũng chỉ là giúp một số chuyện nhỏ, nhưng mấy năm qua đi, Thường Thời Quy vẫn luôn giúp đỡ lại họ để trả ơn chuyện trước kia, ngay cả ba mẹ hắn cũng nói, hắn từ nhỏ đến lớn đều không làm được việc gì tốt, việc duy nhất làm đúng chính là náo loạn trong nhà, yêu cầu giúp đỡ Thường Thời Quy.
Nhiều năm tình nghĩa huynh đệ, khó thấy được Thường ca để tâm với một cô gaia, nếu bị tổn thương, sẽ khó mà quên được.
Triệu Mạnh duỗi tay khoác vau Đào Thận Ngôn,
Tiểu tử ở nước ngoài hai năm, đi, anh đây mang chú đi nhìn một chút đồ chơi mới có hai năm nay.
Đào Thận Ngôn đẩy tay hắn ra, xin miễn:
Mấy người cứ chơi vui vẻ, tôi không đi, tôi về nhà ngủ!
Chậc chậc.
Triệu Mạnh cũng không tức giận, lắc lắc tay tạm biệt hướng về xe thể thao đi tới, mới tới bên cạnh xe, thấy xe Bạch Lộ hướng bên này lái tới.
Lộ tỷ,
Triệu Mạnh cúi xuống, hỏi Bạch Lộ, Chị cũng về sao?
Không về thì ở lại đây hứng gió?
Bạch Lộ liếc mắt chìa khóa xe trong tay hắn,
Định tự lái xe?
Triệu Mạnh vò đầu cười nói:
Không dám, cha em mà biết em uống rượu còn dám lái xe, nhất định sẽ chặt chân em.
Bạch Lộ gật đầu, không nói gì khác.
Triệu Mạnh thấy tinh thần Bạch Lộ không tốt, biết rõ trong lòng cô vẫn còn không cam tâm với tình cảm dành cho Thường Thời Quy. Nhưng chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng.
Triệu Mạnh, buổi tối Thận Ngôn nói Ninh Tây và Thường Thời Quy có duyên phận, còn nói hai người đó lãng phí nhiều năm, như thế là sao?
Bạch Lộ nhìn Triệu Mạnh, nghĩ từ hắn chă chắc chắn có câu trả lời.
Việc này em cũng không rõ lắm .
Triệu Mạnh quan sát sắc mặt Bạch Lộ, phát hiện vẻ mặt cô vẫn bình thường, lúc tới tên Ninh Tây cũng không có gì e ngại hay có hận ý, mới trả lời tiếp.
Em chỉ nghe nói Thường ca nhiều năm trước đã biết Ninh tỷ, chẳng qua là năm đó Ninh tỷ đột nhiên tạm nghỉ học ra nước ngoài, Thường ca mới đem phần tâm ý đặt xuống.
Nghe nói như thế, Bạch Lộ còn có gì không hiểu.
Hóa ra cô sớm đã thua ở lúc khởi điểm, hai người kia cách xa nhau nhiều năm như thế, bây giờ vẫn có thể ở cùng một chỗ, cô có gì mà không cam tâm?