Ninh Tây cũng không chú ý tới sự khác thường của Thường Thời Quy, cô thuần thục nhặt rau rửa rau.
Không phải là anh đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn sao, sao lại về sớm như vậy?
Hợp đồng kí rất thuận lợi, nên anh về sớmhơn dự kiến.
Thường Thời Quy vừamới kí xong hợp đồng thì nghe nói có người ở trên mạng vũ nhục Ninh Tây, lúc này liền nói thư ký đặt vé máy bay về nước.
Thấy Ninh Tây vẫn quay phim tốt, cũng không vì mấy thứ trên web làm ảnh hưởng, hắn mới hoàn toàn.
Có người nào nói cho anh biết chưa, anh vì người yêu làm việc gì, nhất định phải nói cho cô ấy biết, nếu không anh sẽ chịu thua thiệt,
Ninh Tây đem rau rửa sạch sẽ vào rổ, xoay người nhìn Thường Thời Quy đang cúi đầu cắt gừng theo từng lát mỏng.
Anh không nói, em làm sao có thể biết anh vì em đã bỏ ra bao nhiêu?
Thường Thời Quy cắt thức ăn động tác rất thuần thục, cắt mỏng lại đều, hắn cũng không biết Ninh Tây đứng ở sau lưng, bây giờ mới quay đầu nhìn cô.
Anh muốn đối xử với em thật tốt, cũng không phải hi vọng em sẽ báo đáp anh, em có biết hay không cũng không quan trọng. Huống chi, đến bây giờ anh cũng chưa vì em mà phải hi sinh cái gì.
Đồ ngốc.
Eo bỗng được một đôi cánh tay mềm mại ôm lấy, Thường Thời Quy cảm giác được gò má Ninh Tây đang áp sát vào lưng, động tác cắt thức ăn lập tức ngừng lại.
Rõ ràng là một tổng tài của công ty lớn, vì sao lại ngốc như vậy chứ?
Ninh Tây có chút buồn cười, nhưng trong ánh mắt lại mềm mại mà trước nay chưa từng có.
Người đàn ông mà cô đang ôm lấy không dùng nước hoa, trên quần áo trừ mùi hương nhàn nhạt của bột giặt thì không có mùi gì khác, Ninh Tây lại cảm thấy, cái hương vị này làm cho cô vô cùng an tâm.
Thường Thời Quy để dao xuống, muốn cầm bàn tay Ninh Tây đang đặt ở trước bụng mình, lại sợ tay mình vừa mới cầm thức, vì vậy đành phải bỏ tay xuống.
Thời Quy, cám ơn anh.
Ninh Tây thấp giọng nỉ non.
Có thể gặp được anh, thật tốt quá.
Vòng tay bên hông siết chặt hơn, Thường Thời Quy không nhịn được nữa, xoay người đem Ninh Tây ôm chặt vào trong ngực.
Ninh Tây không biết, đối với hắn mà nói, có thể gặp lại cô mới là điều hạnh phúc nhất của hắn.
Thường Tời Quy nhìn Ninh Tây trong nực mình, chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Trong phòng bếp nhiệt độ lên cao, dần dần tỏa ra hương vị ái muội.
Hai giờ chiều, Ninh Tây cùng Thường Thời Quy mới đem cơm trưa dọn lên bàn, Thường Thời Quy nấu nướng rất tốt, mặc dù đều làmón ăn gia đình hết sức bình thường, nhưng hương vị rất tốt.
Sau khi ăn cơm xong, Ninh Tây chuẩn bị đứng dậy đi rửa chén đĩa, kết quả là Thường Thời Quy ngăn lại.
Nước rửa chén hư tay, để anh làm cho.
Ninh Tây nhìn nhìn tay mình, lại nhìn Thường Thời Quy đang dọn chén đũa, nhẹ cười ra tiếng.
Thời Quy, em nói cho anh biết một bí mật.
Thường Thời Quy cầm chén, tò mò nhìn Ninh Tây.
Ninh Tây: Em kiếp trước nhất định đã cứu vớt địa cầu.
Thường Thời Quy:??
Thấy vẻ mặt mê mang của Thường Thời Quy, Ninh Tây cũng không giải thích, chỉ cười tủm tỉm đẩy hắn vào phòng bếp:
Rửa đi, rửa xong thì anh nghỉ ngơi một chút.
Ninh Tây tựa ở bên cửa, nhìn Thường Thời Quy rửa chén, ánh mắt đem Thường Thời Quy quét từ đầu đến chân.
Người đàn ông đẹp thì làm cái gì cũng đẹp, cho dù hắn đứng ở bên cạnh bồn rửa rửa chén, cũng gợi cảm mê người.
Rửa xong bát đĩa, thu dọn xong phòng bếp, Thường Thời Quy lau tay sạch sẽ, xoay người thấy Ninh Tây đang vừa cười vừa nhìn mình chằm chằm, hắn nghi hoặc sờ sờ mặt.
Có cái gì trên mặt anh sao?
Ninh Tây lắc đầu, sau đó nói:
Dẫn em đi xem các phòng khác đi.
Thường Thời Quy lúc này mới nhớ mình còn chưa dẫn Ninh Tây đi xem mấy gian phòng, vì vậy gỡ tạp dề đang đeo, đi trước dẫn Ninh Tây lên lầu.
Mặc dù là một ngôi nhà độc lập, nhưng không quá lớn, bởi vì bãi cỏ chiếm một nửa diện tích. Lầu hai tổng cộng có bốn phòng, một phòng ngủ, một phòng đọc sách, làm việc, Một phòng thì để các dụng cụ tập thể thao.
Anh không biết em thích phong cách như thế nào, nên chỉ nói người ta đổi ga giường với rèm cửa sổ thôi.
Thường Thời Quy mở cửa phòng ngủ chính, ga giường và rèm cửa sổ màu sắc thanh lịch, trên tủ cạnh giường đặt một bình hoa cắm hoa bách hợp đang nở rộ.
Rất đẹp,
Bước chân giẫm trên tấm thảm mềm mại, Ninh Tây cười.
Em rất thích.
Em thích thì tốt,
Thường Thời Quy đem chìa khóa xe, thẻ mở cổng, thẻ cửa phòng và mật mã máy tính ở thư phòng giao hết cho Ninh Tây,
Em cứ coi như em là chủ nhân ở đây.
Ninh Tây cười nhìn Thường Thời Quy, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói:
Được .
Ninh Tây quay đầu nhìn hoa tươi đang nở rộ ngoài sân thượng, xoa xoa huyệt Thái dương.
Em hơi mệt, em muốn ngủ một chút, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi.
Thấy Ninh Tây mệt nhọc, Thường Thời Quy không thể không lo lắng, liền để Ninh Tây đi ngủ.
Vậy em ngủ một chút, anh ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh.
Ninh Tây gật đầu, sau đó đẩy Thường Thời Quy ra ngoài cửa:
Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối gặp.
Buổi tối gặp.
Thường Thời Quy giúp Ninh Tây đóng cửa lại, xoay người đến phòng bên cạnh.
Tại ra sáng sớm hôm nay lúc về nước, Thường Thời Quy nghĩ sẽ đem Ninh Tây về nhà chính, nhưng nghĩ Ninh Tây và mẹ mình chưa bao giờ gặp nhau, sợ Ninh Tây không tự nhiên, nên mới mang cô đến đây.
Căn nhà là cha hắn khi còn sống cho hắn, những năm nay mặc dù không ở hàng ngày, nhưng mỗi tháng cũng sẽ đến ở mấy ngày.
Nhà và căn hộ của hắn không ít, nhưng để Ninh Tây đến chỗ khác, đối với Ninh Tây là sự thiếu tôn trọng, chỉ có nhà chính hoặc là nơi này mới có cảm giác xứng với cô ấy.
Trong nhà chính của Thường gia, Đào Tuệ Tuyết ngồi ở dưới tán cây tử đằng chiều, nghe quản gia nói con trai bà đã đem Ninh Tây đến ngôi nhà chồng bà cho con trai trước kia, bà đầu tiên là sững sờ, sau đó liền cười nói:
Chỗ đó cũng thích hợp.
Bà nhìn tay mình đeo đầy trang sức châu báu, thở dài đặt ly trà xuống, chắc hôm nay bà vẫn chưa được gặp người yêu của con trai rồi.