https://truyensachay.net

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 23

Trước Sau

đầu dòng
"Ông chủ Trần, mấy ngày không gặp, nơi này lại có thêm một em gái xinh đẹp nha."

Bên trong quầy rượu, một người đàn ông tai to mặt lớn đang nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên pha chế rượu bằng ánh mắt bỉ ổi. Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng vóc dáng nhỏ bé và cách ăn mặc dơn giản, đứng trong quán rượu giống như một đóa hoa sen mới nở, lập tức thu hút sự chú ý của hắn.

Dường như ông chủ quán bar Trần Vĩ rất khinh thường lão đàn ông này, nhưng vẫn nở nụ cười làm lành: "Tổng giám đốc Vương thật biết nói đùa. Đây chẳng qua chỉ là một người pha rượu mới tới, vẫn còn là con nít, vì muốn kiếm tiền trả học phí nên mới tới."

So vẫn những người làm ăn bất lương khác, Trần Vĩ tương đối là người có lương tâm. Ít nhất, hắn có bảo các nhân viên khác chăm sóc cho người nhỏ tuổi nhất là Lãnh Tâm Nhiên. Hắn đã dốc sức trong ngành này nhiều năm, huống chi muốn mở quán bar cần phải có bối cảnh đặc biệt ở phía sau, hắn đã sớm nhìn ra được cô gái pha chế này không hề đơn giản. Các loại khí chất lạnh lùng đó, khí thể cường đại khiếnngười ra hít thở không thông đó, còn có kỹ năng pha chế rượu rất điệu nghệ, người bình thuơòng tuyệt đối không thể làm được.

"Còn là một học sinh?"

Người được gọi là tổng giám đốc Vương vẫn bỉ ổi nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên như cũ, nghe được cô vẫn còn là học sinh thì trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu. Đầu năm nay, những người có tiền không chỉ có trào lưu chơi đàn bà, hơn nữa còn càng ngày càng thích những phụ nữ thanh thuần, ví dụ như —— học sinh!

"Vậy càng tốt. Tôi thích nhất là các em học sinh, đi thôi, ông chủ Trần, kêu em gái này pha chế rượu cho chúng ta nếm thử một chút!"

Trần Vĩ còn muốn nói gì đó, nhưng nguyên tắc không đắc tội với khách hàng, hắn vẫn còn giữ!

"Tiểu Nhiên, vị này là tổng giám đốc Vương. Ông ấy muốn nếm thử rượu em pha." Nhìn cô gái trước mặt đang đeo mặt nạ chỉ lộ ra một đôi mắt đen, Trần Vĩ yên lặng nuốt lại câu cuối —— thật ra thì, hắn ta càng muốn nếm thử mùi vị của em!

Lãnh Tâm Nhiên đang pha chế rượu trái cây độ cồn thấp cho một đôi tình nhân. Nghe được căn dặn của ông chủ, theo ánh mắt của hắn nhìn sang, vừa thấy người đó dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm mình từ trên xuống dưới, tay cầm ly pha chế đã vô thức nắm lại thành quyền, khuôn mặt sau mặt nạ cũng trầm xuống trong nháy mắt.

"Muốn uống gì?"

Thanh âm của Lãnh Tâm Nhiên, trong trẻo lạnh lùng, giống như âm thanh ngọc thạch rơi xuống nền đá hoa, thanh thủy dễ nghe.

Tổng giám đốc Vương say mê cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngực Lãnh Tâm Nhiên: "Chỉ cần là rượu em gái pha, anh trai ta đều thích!"

Lãnh Tâm Nhiên ghê tởm đến thiếu chút nữa nôn ra. Thân thể của cô bây giờ chỉ mới mười bảy tuổi, lão già thoạt nhìn khoảng bốn năm chục tuổi này lại tự xưng là anh trai, thật là không biết xấu hổ! Bất quá, thích chọc gái đúng không? Rất tốt, vậy sẽ cho ngươi chơi đùa đủ!

Cách pha chế của Lãnh Tâm Nhiên là theo phong cách Anh, công cụ pha chế đã chuẩn bị xông. Xoay người lấy trong tủ rượu ra một chai Stuttgart của Ba Lan, cô không đổ ra nhiều, nhưng mà, loại rượu này được xưng tụng là "Sinh mệnh của nước", cho dù là một giọt, cũng có thể làm say chết người. Thấy cô lấy rượu ra, khóe miệng Trần Vĩ co rút, nhưng không ngăn cản cô, chỉ là thầm than sắp có người gặp xui xẻo.

Động tác pha rượu của Lãnh Tâm Nhiên rất thuần thục, những thiếu niên bên cạnh quầy bar đều bị động tác pha rượu của Lãnh Tâm Nhiên hấp dẫn, càng không ngừng phát ra âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Tổng giám đốc Vương đắc ý liếc nhìn xung quanh, người những kẻ này chú ý chính là cô gái đang pha rượu cho mình, sự thật này, khiến hắn rất đắc ý. Ở trong lòng hắn, cô pha rượu bị hắn nhìn trúng này đã là người của hắn. Hắn không nghĩ đến chuyện hỏi ý kiến của đối phương, trong mắt hắn, sẽ không ai từ chối hắn. Hắn có tiền, trên đời này, không có tiền không thể làm được gì cả.

Một em gái pha chế rượu, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh có thể hung hăng giày vò cô, cả người hắn liền nóng lên.

Thời điểm tổng giám đốc Vương đang ngẩn người, Lãnh Tâm Nhiên đã kết thúc động tác pha rượu. Đặt rượu đã pha chế lên quầy bar, móc ra cái bật lửa đốt cháy một tầng phía trên, sau đó đưa cho lão già ghê tởm đó: "B52, loại rượu mà đàn ông chân chính yêu thích nhất."

Tổng giám đốc Vương đang nhập tâm suy nghĩ thì bị ly rượu đang cháy này dọa sợ, hắn là một kẻ nhà giàu mới nổi, toàn thân đều là dùng tiền đắp lên, bên ngoài là tiên, bên trong chỉ là rơm rác. Đối với rượu, hắn chỉ biết mỗi rựu Mao Đài của Trung Quốc, bây giờ nhìn thấy ly rượu phân tầng nhiều màu sắc này, còn có lửa, chân tay có chút luống cuống.

Trần Vĩ biết lai lịch của vị tổng giám đốc Vương này, thấy vẻ chột dạ của hắn cũng hiểu được là chuyện gì. Vừa định bảo Lãnh Tâm Nhiên đưa ống hút cho hắn, liền nghe được lời nói nhàn nhạt của Lãnh Tâm Nhiên: "Ly rượu này được gọi là máy bay ném bom, những thiếu niên uống loại rượu này, đều dùng ống hút giống như con gái. Nhưng mà, em đã thấy qua rất nhiều đàn ông trực tiếp dùng miệng uống, như vậy, mới có thể thưởng thức hương vị chân chính của ly rượu này! Em nghĩ, tổng giám đốc Vương đường đường là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, nhất định sẽ chọn phương án sau. Dùng ống hút quá không hợp rồi!"

Lời này của cô, mấy thiếu niên bên cạnh cắn ống hút náo nhiệt nhìn sang. Vừa nhìn là biết bên này có trò hay để xem, nhưng cũng nhịn nói ra, chờ xem con cóc đòi ăn thịt thiên nga đó lựa chọn.

Tổng giám đốc Vương khó chịu nhìn ly rượu đang cháy trước mặt, màu sắc này, đúng là rất đẹp, chẳng qua là, lửa, sao uống được? Nhưng mà, trời sinh đàn ông luôn muốn tiết ra hoocmon giống đực tìm cách khoe khoang với phái nữ, cắn răng nói: "Đương nhiên là ta chọn trực tiếp uống."

Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, nhưng nhìn chung quanh nhiều người náo nhiệt như vậy, cũng không muốn mất mặt, chỉ cố gắng bưng ly rượu lên, chần chừ rất lâu, vừa chuẩn bị thổi tắt lửa, liền nghe Lãnh Tâm Nhiên cười híp mắt nói: "Tổng giám đốc Vương, loại rượu này, có lửa uống mới có vị, như vậy mới là nguyên chất B52. Pha chế lâu như vậy rồi, em còn chưa thấy qua có người dám uống lửa đấy."

Động tác thổi lửa ngừng lại, nhìn cô gái đeo mặt nạ không rõ mặt phía trước, lúc này tổng giám đốc Vương vô cùng hối hận. Hắn cho rằng hắn nhìn trúng tiểu bạch thỏ, nào biết được bên trong đen tối bên ngoài là tiểu ác ma. Nhưng tình huống bây giờ khiến hắn có muốn hối hận cũng không được, hắn cũng được coi là nhân vật có mặt mũi, sao có thể đổi ý trước mặt mọi người như vậy.

Nhìn ngọn lửa càng cháy càng lớn, chỉ nhìn thôi cũng đã có cảm giác muốn say, rốt cuộc, tổng giám đốc Vương vẫn phải cắn răng một cái, nhắm mắt lại, trực tiếp hớp một ngụm rượu.

Thấy từng trận văn vẹo của thân hình béo nịt kia, vẻ căm ghét trong lòng Lãnh Tâm Nhiên dần tan biến, nhưng mà, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!

Độ cồn của ly rượu kia, là cực cao, có thể xưng là 'một chén say'. Thời điểm cô đang âm thầm đếm ngược trong lòng, gương mặt tổng giám đốc Vương rốt cuộc cũng đỏ lên, cả khuôn mặt giống hệt cái mông khỉ. Hơn nữa đây chưa phải chuyện quan trọng nhất, mấu chốt nhất chính là, ánh mắt của hắn đã băt đầu mờ dần, ngay cả đứng cũng không vững nữa.

Một ly rượu đã có thể giải quyết một người, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên cũng mang theo cảnh giác và đề phòng.

Trần Vĩ âm thầm thở dài, hắn cũng biết sẽ như vậy. Người pha chế hắn tuyển này, tuyệt đối không giống vẻ ngoài thoạt nhìn nhu nhược của cô. Chỉ là hắn là ông chủ lại phải xui xẻo đi lau dọn cho cô. Hơn nữa, hắn lo lắng là, thủ đoạn của tiểu ác ma đó còn chưa dừng ở đây.

Quả nhiên, khi hắn vừa định chuẩn bị đưa tay đỡ vị tổng giám đốc Vương bước chân lảo đảo kia, Lãnh Tâm Nhiên vẫn đứng sau quầy bar đã đi ra. Trên mặt vẫn là vẻ vô cảm lạnh lùng như cũ, chẳng qua là âm thanh có phần khoái trá: "Ông chủ, nếu tổng giám đốc Vương say, vậy để em dìu ông ấy đi nghỉ ngơi!"

Trần Vĩ vừa định nói gì đó, có cảm giác một luồng hàn băng bắn thẳng về phía mình, ngượng ngùng thu tay lại, cười cười với ánh mắt nịnh hót của Lãnh Tâm Nhiên: "Được, Tiểu Nhiên, vậy thì làm phiền em!"

Trên mặt tuy cười, nhưng trong lòng lại đang âm thầm đau khổ, tổng giám đốc Vương đáng thương, không phải là tôi không muốn cứu ông, chẳng qua là vị tiểu ác ma này rất đáng sợ, hoàn toàn không thể chọc tới!
alt
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc