Có lẽ do thấy lúc trước dù mình có dùng cách gì thì Lam Văn Huân cũng mạnh miệng không nói, giờ nhìn thấy con gái lại lộ ra vẻ mặt lo lắng nên Lương Đồng cũng không so đo với ông, ngược lại đắc ý trả lời: "Mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột thì chính là mèo tốt. Cũng thế, chỉ cần có thể buộc mày giao những thứ đó ra, đạt được mục đích của tao thì dùng biện pháp nào mà chả được chứ?"
Thấy bộ dạng vô sỉ của hắn, Lam Văn Huân tức đến đỏ mặt, cơ thể bị trói trên ghế cũng không ngừng run rẩy.
Ông càng như vậy, Lương Đồng lại càng hưng phấn. Thậm chí hắn còn không tiếp tục bức bách Lam Văn Huân nữa. Ngay từ đầu hắn đã không mấy chắc chắn, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng kích động của Lam Văn Huân khi nhìn thấy đứa con gái này, hắn biết, mình đã nắm được điểm yếu của ông ta rồi. Điểm yếu nằm trong tay mình, sao phải sợ ông ta không chịu nghe theo lời mình?
Càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, hắn đưa tay tháo mắt kính xuống, lộ ra khuôn mặt lịch sự, tuấn tú. Lương Đồng không chỉ là thư ký thị ủy của thành phố H, tiền đồ vô lượng, mà hắn còn là một mỹ nam nổi danh trên quan trường. Những ai chưa quen thuộc với hắn mà nhìn thấy bộ dạng của hắn, rất dễ sinh ra thiện cảm. Bởi vì hắn rất tuấn tú, khí chất ôn hòa, nhìn có vẻ không giống quan viên mà giống một giảng viên đại học hơn. Nhưng mà, người hiểu rõ hắn đều biết, Lương Đồng tuyệt đối không phải người tốt, vì để đạt được mục đích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào. Tuy nhiên, có thể leo lên được cái ghế này ở độ tuổi đó, cho dù có người phía sau giúp sức, bản thân không có chút thủ đoạn cũng không được.
Lam Văn Huân cũng được xem là một thương nhân có tiếng ở thành phố H, tiếp xúc với Lương Đồng cũng tương đối nhiều. Lúc đầu ông cũng cảm thấy vị thư ký thị ủy này rất tốt, nhưng dần dần, ông đã phát hiện chuyện không chỉ có thế.
"Lương Đồng, mày sẽ gặp báo ứng."
Lúc này Lam Văn Huân vừa sợ vừa nghi, sợ là Lương Đồng lại bắt Lam Kỳ Nhi tới đây, còn nghi là không biết sao Lãnh Tâm Nhiên lại để cho Lam Kỳ Nhi bị bắt? Không được, trong tình huống này ông phải bình tĩnh. Ngày đó sau khi gặp mặt Lãnh Tâm Nhiên, ông liền bị bí mật chuyển đi. Ông không biết hiện giờ mình đang ở đâu, cũng không biết chút gì về những chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng ông tin chắc, chuyện đang chuyển biến theo chiều hướng tốt. Bởi vì, con thần long vẫn luôn thấy đầu không thấy đuôi là Lương Đồng đã xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt còn rất khó coi. Lúc đầu thì sắc mặt khó coi, sau lại dùng đủ mọi phương pháp để uy hiếp, bức bách, có thể làm cho người luôn giữ hình tượng như Lương Đồng phải hốt hoảng đến thế, hiển nhiên là có không ít công lao của cô gái Lãnh Tâm Nhiên kia.
Sắc mặt Lương Đồng không còn nhăn nhó nữa, hắn cười, lại đưa mắt nhìn về phía gã đàn ông, híp mắt nói: "Sổ sách ở đâu? Rốt cuộc mày có chịu nói hay không? Hôm nay tao đã chuẩn bị không ít lễ vật. Nếu mày còn cứng đầu như thế, vậy thì tiết mục kế tiếp sẽ càng ngày càng đặc sắc đó nha. Tao muốn xem xem, Lam Văn Huân mày chịu đựng được đến lúc nào."
Câu nói của hắn khiến cho tinh thần vừa cố tỉnh táo của Lam Văn Huân kích động trở lại. Ông bất giác ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, vừa định nói gì đó, lại nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Nhi xuất hiện trên màn hình.
"Kỳ Nhi!"
Lâu rồi không gặp con gái, dĩ nhiên là Lam Văn Huân vô cùng nhung nhớ. Nhưng ông thấy, mặc dù hiện giờ con gái bị bắt cóc nên nhìn có chút uể oải và chật vật, nhưng người lại không gầy đi, xem ra Lãnh Tâm Nhiên đã giữ đúng lời hứa mà chăm sóc Lam Kỳ Nhi rất tốt.
Lam Kỳ Nhi kêu "ô ô" như muốn nói gì đó, nhưng miệng đã bị băng dính chặn lại, không thể phát ra chút âm thanh nào. Cô có rất nhiều lời muốn nói với ba, cô cũng phát hiện, chỉ không tới một tháng mà người ba vốn trầm ổn của cô đã như già đi vài tuổi, tóc mai hai bên thái dương cũng đã bạc đi.
Con cái những lúc gặp chuyện uất ức thường hay kể lể với cha mẹ, Lam Kỳ Nhi lúc này cũng thế.
Lương Đồng chẳng biết từ đâu chui ra, tựa mặt vào cổ Lam Kỳ Nhi, mắt nhìn chằm chằm màn ảnh, vẻ mặt mập mờ: "Không ngờ ông chủ Lam lại có một đứa con gái như hoa như ngọc đến vậy."
Câu nói đầy ẩn ý này khiến cho cả người Lam Văn Huân cứng lại. Ngay cả Lam Kỳ Nhi cũng vì hành động quá mức thân mật của đối phương mà nổi cả da gà, da đầu tê dại.
"Lam tiểu thư, mời cô đến đây thế này thật là thất lễ, nhưng tôi thật sự muốn giữa chúng ta vẫn giữ vững quan hệ hữu nghị, cho nên, chỉ cần cô khuyên ba giao đồ vật ra đây, vậy thì... Tôi đảm bảo, cô có thể bình yên vô sự trở về trường học, xem như không có chuyện gì. Dĩ nhiên, nếu ba cô không chịu phối hợp, vậy thì cũng đừng trách tôi."
Lương Đồng vừa nói vừa xé miếng băng dính trên miệng Lam Kỳ Nhi xuống.
Một khi có thể nói, Lam Kỳ Nhi lập tức lớn tiếng mắng chửi đối phương, ngay cả hô hấp cũng không kịp điều chỉnh: "Anh làm việc sai trái, nhất định sẽ bị báo ứng."
Cô cũng không biết người đàn ông trước mắt này là ai, nhưng hiển nhiên là đang gây bất lợi cho mình. Sau khi nói xong, cô mới ý thức được sự vọng động của mình, theo bản năng ngước đầu nhìn người đàn ông thoạt nhìn ông hòa đó, quả nhiên, gương mặt đó đã đen lại như đáy nồi.
Mặc dù bình thường Lương Đồng luôn ngụy trang là một người có tính cách ôn hòa, nhưng không có nghĩa là bản chất thật của hắn cũng thế. Ngược lại, tính khí của hắn vô cùng thô bạo, lúc còn trẻ hắn còn lăn lộn trong hắc đạo, chỉ do hắn ngụy trang rất khá nên mới không ai biết được đoạn quá khứ không mấy vinh quang này của hắn thôi.
Hai cha con Lam Văn Huân và Lam Kỳ Nhi cũng hung tợn nhìn chằm chằm vào Lương Đồng, thấp thỏm lo lắng chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
"Lam tiểu thư xinh đẹp như thế, nếu có thể, tôi cũng không đành lòng chà đạp. Nhưng bây giờ, tôi cũng không còn cách nào khác."
Lương Đồng nói xong liền phất tay với hai gã đàn ông, ý bảo họ có thể bắt đầu rồi.
Trong lòng Lam Kỳ Nhi dâng lên một nỗi bất an vô cùng mãnh liệt, quả nhiên, chốc lát sau hai gã đàn ông đã cười gằn lên một tiếng, vây quanh Lam Kỳ Nhi bắt đầu động tay động chân.
"Hoa đẹp là cần nâng niu, bọn mày cũng phải cẩn thận một chút, đừng để Lam tiểu thư bị thương."
Lương Đồng nhàn nhãn ngồi trên ghế, móc một điếu thuốc đưa vào miệng hút, một mặt vẫn không quên nói với Lam Văn Huân: "Ông chủ Lam, tiếp theo cho mày làm đạo diễn đó, mày muốn cho dừng lúc nào thì dừng, nếu mày không chịu nói gì, vậy bọn họ sẽ làm đến tận cùng."
Ẩn ý trong câu này khiến cho sắc mặt của hai cha con Lam Văn Huân bắt đầu tái nhợt.
Trong lúc hai gã kia vây quanh Lam Kỳ Nhi, một gã khác lấy ra một cái giá ba chân, gắn camera vào, quay về phía này.
"Buông tôi ra."
Cảm giác được có bàn tay thô bạo chạm vào người mình, Lam Kỳ Nhi cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn, vừa thét chói tay vừa liều mạng giãy giụa.
"Lương Đồng, tên súc sinh này, có chuyện gì thì cứ tính với tao, ra tay với một cô bé thì tính là anh hùng cái gì?"
Lam Văn Huân không phải tên ngốc, nhìn thế trận đối phương bày ra, ông há lại không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? DĐLQĐ Nhưng vì biết kế tiếp sẽ xảy ra bi kịch gì, ông mới càng tức giận, càng hốt hoảng, thậm chỉ còn mơ hồ cảm thấy tuyệt vọng.
"Tao nói rồi, mày là đạo diễn, chỉ cần mày chịu giao món đồ đó ra, vở kịch này sẽ lập tức dừng lại." Lương Đồng không nhúc nhích, thậm chí hắn còn cảm thấy nhìn một cô gái bị hai gã đàn ông vạm vỡ chà đạp rất thú vị, trong đôi tròng mắt bắt đầu lóe ra tia sáng nham hiểm.
Mặc dù Lam Kỳ Nhi biết, lúc này mình không nên tỏ ra bối rối đến vậy, sẽ làm ba lo lắng. Nhưng mà, khi cái tay của gã đó chạy dọc theo thắt lưng đi xuống, cô bị dọa đến choáng váng, không màng đến mọi chuyện, chỉ biết thét lớn giãy giụa.
"Thả Kỳ Nhi ra. Lương Đồng, mày là tên súc sinh, mày sẽ xuống địa ngục. Tao nói, đồ vật đó không có ở chỗ tao, tao không có giữ cái gì cả. Cho dù mày có ép tao nữa thì tao cũng không thể giao thứ đó ra được."
Lam Văn Huân điên cuồng hét lên.
Đáng tiếc, dù ông có nói thật thì cũng không ai tin.
Lương Đồng mỉm cười: "Không sao, giờ không có, đợi lát nữa xem đến phần đặc sắc nhất thì tao nghĩ mày sẽ nhớ ra nó đặt ở đâu thôi."
Lam Văn Huân luống cuống thật sự, ông biết cái đối phương cần là gì, cũng biết một khi món đồ này bị truyền ra ngoài thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn mất kiểm soát. Quan trọng nhất là, chuyện lần này, không chỉ có quan hệ đến mình, có có liên quan đến một người khác.
"Món đồ đó thật sự không có ở chỗ tôi, tôi đã đem nó..."
Lam Văn Huân vẫn đang do dự, nhưng mà, khi thì thấy một gã định thò tay vào trong áo Kỳ Nhi thì rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trong đầu nóng lên, há mồm định nói hết mọi chuyện ra. Vậy mà, ngay lúc này, một tiếng thét lớn từ cửa truyền tới: "Thả Kỳ Nhi ra!"
Lương Đồng vốn đã mỉm cười chờ đợi đáp án mình mong muốn đã lâu, ai biết lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gương mặt vặn vẹo. Đến khi thấy được người đứng ở cửa là một thiếu niên có gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ thì càng giận đến mức vứt thẳng điếu thuốc lên người một tên hộ vệ: "Phế vật, là đứa nào thả nó ra?" Mấy hộ vệ này vẫn luôn canh giữ trong phòng, không biết chuyện xảy ra bên ngoài, lúc này chỉ có thể mờ mịt nhìn nhau.
Chính sự xuất hiện của Lăng Vũ đã cắt ngang lời nói của Lam Văn Huân, cũng khiến ông ý thức được một chuyện. Nếu Lãnh Tâm Nhiên thực sự lợi hại như lời nói của Kỳ Nhi, vậy thì cô nhất định sẽ tới cứu Kỳ Nhi, chỉ cần, chỉ cần cho cô thời gian là được. Lời nói bị cắt ngang, cũng khiến cho tâm trạng đang hoảng loạn của ông dần tỉnh táo lại, bắt đầu lên kế hoạch xem tiếp theo phải làm thế nào.
"Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, cậu không sao chứ?"
Lăng Vũ không nghĩ tới là mình lại thấy được cảnh tượng bẩn thỉu xấu xa đến vậy. Cậu từng học qua thuật phòng thân, DĐLQĐ sau khi trốn ra khỏi phòng đã may mắn đánh ngất được một tên hộ vệ không phòng bị, sau đó đoạt được cây súng trên tay hắn. Cậu vẫn cẩn thận tìm kiếm tin tức của Lam Kỳ Nhi, nhưng không cách nào tưởng tượng nỗi mình sẽ nhìn thấy một cảnh thế này.
Kỳ Nhi đang bị hai gã xấu xí, vạm xỡ vây ở giữa, tay của hai gã đó đang càn rỡ xoa nắn trên người Lam Kỳ Nhi, ngay cả nụ cười cũng đầy vẻ dâm tà đáng ghê tởm. Còn Lam Kỳ Nhi thì đang mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt, lúc thấy cậu thì như nhìn thấy cứu tinh, lập tức khóc lên: "Tiểu Vũ!"