Hôm ấy khi Khúc Du tìm thấy Mạc Tình và Tần Phong trên đỉnh Hoa Sơn thì đã là hoàng hôn ngày thứ hai kể từ khi bọn họ rời khỏi Long Gia Bảo.
Trên vách đá cheo leo, trơ trọi, Mạc Tình đang ôm Tần Phong, ôm rất chặt. Mặc cho lá vàng rơi phủ khắp người nàng vẫn ngồi bất động. Trên gương mặt nàng không hề có một giọt lệ nhưng trong mắt chỉ còn vẻ tuyệt vọng như tro tàn. Cách đó không xa, Lạc Vũ Minh cũng đứng yên không động đậy, mái tóc rối tung. Vẻ mặt của hắn hơi khác thường, ánh mắt vô hồn nhìn về phái xa xa, miệng còn lẩm bẩm những câu khó hiểu: “Chết rồi cũng tốt. Chết rồi cũng tốt….”
Khúc Du cả kinh, vội vã lao đến bên Mạc Tình nhìn thật kĩ Tần Phong đang nằm trong lòng nàng. Hai mắt y nhắm lại, trên môi vương nụ cười nhẹ, nhìn giống như đang ngủ say, hơn nữa còn mơ một giấc mơ rất đẹp.
Khúc Du cúi người, đặt tay lên cổ tay y thăm dò kinh mạch. Cánh tay cứng ngắc và lạnh lẽo của y đã không còn chút dấu hiệu của sự sống. Mặc dù Khúc Du luôn đổ hết mối hận diệt môn của Du Minh Môn lên đầu Tần Phong, ước gì y chết không chỗ chôn thân nhưng lúc này, khi thật sự chứng kiến cái chết của y, nàng bỗng thấy thương cảm. Thương cảm cho Mạc Tình và cũng cảm thương cho mối tình si không có kết thúc tốt đẹp này của họ.
Cúi đầu nhìn Mạc Tình, cổ họng Khúc Du trở nên khàn khàn. Nàng thì thầm an ủi: ‘Môn chủ, người chết thì không thể sống lại được. Hắn truyền toàn bộ nội lực của mình cho người là muốn người có thể tiếp tục sống tốt.”
Mạc Tình gật đầu, nhẹ nhàng áp sát mặt mình vào mặt Tần Phong. “Ta biết. Ta chỉ muốn ôm chàng thêm một lát. Bao năm qua, ta cứ ngỡ rằng mình không còn cơ hội để ôm chàng , ngắm chàng như thế này nữa…”
“…” Đây chính là cơ hội cuối cùng của nàng.
Khúc Du lẳng lặng lui ra sau, đứng bên cạnh nàng, không quấy rầy nữa.
Trời tối rồi lại sáng. Lá cây rơi rụng lại phủ thêm một tầng dày. Lạc Vũ Minh cứ đi quanh vách núi, khi thì cười, khi thì khóc, giống như đã phát điên vậy.
Mạc Tình vẫn không nhúc nhích, chỉ ôm chặt Tần Phong.
Dưới ánh ban mai ấm áp, Khúc Du ngắm nhìn Mạc Tình. Trong mắt người trong giang hồ, thậm chí trong mắt Tần Phong, vị môn chủ Du Minh Môn từng làm cho người trong võ lâm nghe thấy phải biến sắc mặt này chính là một ác ma bản tính khát máu, giết người không gớm tay, là một nữ ma đầu người người đều muốn tiêu diệt nhưng thật ra, trong mắt Khúc Du, nàng không phải như thế. Nàng chỉ là một nữ nhân mang theo nguồn gốc của tai họa khi đến với thế giới này…
Bất giác Khúc Du lại nhớ đến Du Minh Môn. Hay nói chính xác hơn, nàng chưa bao giờ ngừng hoài niệm về nó.
Trước chín tuổi, Khúc Du luôn nghĩ rằng vận mệnh của mình đã định là phải nghe người khác sắp đặt, có thể bị bán vào nhà giàu để hầu hạ chủ nhân, có thể bị bán vào kỹ viện để hầu hạ đàn ông, hoặc cũng có thể bị đánh thành tàn phế, đi xin ăn trên phố, kiếm tiền cho bọn lừa đảo bởi những cô gái bên cạnh nàng đều có số phận như vậy….
Có nằm mơ nàng cũng không thể ngờ được rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi chỉ trong một đêm.
Đó là một đêm mưa tuyết mịt mùng, nàng đang cuộn mình trên chiếc chiếu, lạnh tới nỗi không thể ngủ được thì bỗng có hai nữ tử mặc y phục trắng như tuyết xông vào. Nàng còn chưa kịp sợ hãi thì ba tên buôn người đang vội vã quơ quần áo kia kêu lên đau đớn rồi ngã gục xuống đất, không động đậy. Sau đó hai người kia liền dẫn nàng rời khỏi căn nhà gỗ tuềnh toàn, gió lùa lạnh lẽo ấy.
Rồi khi được dẫn đến Du Minh Môn, nàng mới biết thì ra trên thế giới tràn ngập băng tuyết này vẫn có một nơi đẹp như cõi thần tiên. Khắp nơi đều là hoa cúc dại, một vạt nắng chiếu xiên qua khe núi hẹp tiến vào sơn cốc, đọng trên những đóa cúc dại vàng rực. Ánh sáng ấm áp làm nàng thấy mơ màng.
Băng qua một căn gác bên dòng nước, đi vào trong một động băng lạnh giá, nàng nhìn thấy Mạc Tình và môn chủ đương nhiệm của Du Minh Môn lúc bấy giờ. Khi ấy Mạc Tình mới tám, chín tuổi, mặc bộ quần áo màu vàng tươi, đẹp như đám cúc dại vàng rực bên ngoài, toát ra ánh sáng chói lọi lóa mắt khiến nàng ngắm đến ngẩn ngơ, cứ ngỡ mình đang thấy tiên nữ ở trên trời.
Mãi đến khi nghe thấy người dẫn mình đến đây nói: “Bái kiến môn chủ”, nàng mới cuống cuồng quỳ xuống, phủ phục dưới đất, dập đầu thật mạnh.
“Đã làm xong mọi chuyện chưa?” Môn chủ lên tiếng hỏi. Bà mặc y phục trắng, mặt che khăn lục mỏng chỉ để lội cặp mắt sắc lạnh đến thấu xương.
“Thưa môn chủ, đã làm xong rồi. Cô bé này năm nay chín tuổi, người thôn Lê, cha mẹ chết vì bệnh dịch, người trong thôn hầu như đầu chết cả. Nó không nơi nương tựa, bị lũ quan tham ở địa phương bán cho bọn buôn người. Tư chất và căn cốt của nó rất tốt, tuổi cũng xấp xỉ thiếu chủ, rất thích hợp để luyện công cùng thiếu chủ.”
“Ừ” Môn chủ quan sát nàng một lượt. “Được rồi, sau này ngươi tên là Khúc Du, ở lại Du Minh Môn.”
…Kể từ đó, Khúc Du ở lại Du Minh Môn, luôn đi theo Mạc Tình.
Du Minh Môn nằm trong một khe sâu, bốn mùa đều như xuân, khắp nơi đầy hoa cúc dại, là chốn bồng lai tiên cảnh tuyệt vời. Ở nơi đó không có đói khát, không có giết chóc, càng không có sự tổn thương. Còn Mạc Tình thì chỉ là một thiếu nữa đã quen với cô độc. Nàng bị cách ly với thế giới bên ngoài quá lâu nên hoàn toàn không biết người ở thế giới bên ngoài đánh giá mình thế nào, cũng hoàn toàn không quan tâm. Điều duy nhất khiến nàng chú ý chính là … ánh sao trên bầu trời đêm.
Tuổi còn nhỏ nhưng ngày ngày Mạc Tình đều phải tu luyên nội công trong động băng ngàn năm không tan ấy từ sáng đến tối. Nàng không vui thích vui đùa như những thiếu nữ bình thường khác, cũng rất ít khi trò chuyện cùng ai, thậm chí rất ít khi cười. Nàng thường ngẩn người, đôi khi ngẩn ngơ ngồi ngắm ngôi sao sáng nhất ở phương đông mấy canh giờ liền.
Có lần Khúc Du không nén được tò mò hỏi nàng: “Người đang làm gì vậy?”
Mạc Tình trả lời: “Ta đang nhìn ngôi sao đó. Mẹ nói với ta mỗi ngôi sao đều tượng trưng cho số mệnh của một người nào đó.” Nàng chỉ vào một ngôi sao lúc ẩn lúc hiện bên cạnh ngôi sao sáng nhất, nói: “Đó là ngôi sao chiếu mệnh của ta.”
Sau đó nàng lại chỉ vào ngôi sao sáng nhất. “Ta đang nghĩ ngôi sao đó tượng trưng cho người nào, tại sao nó lại chói lói hơn những ngôi sao khác?”
“…” Khúc Du không biết trả lời thế nào.
“Gần đây, ta phát hiện hai ngôi sao này càng ngày càng xích lại gần nhau.”
Khúc Du càng không biết nói gì thêm.
Khúc Du cứ ngỡ rằng Mạc Tình mãi mãi không thay đổi. Nàng sẽ mãi mãi sống trong thế giới của riêng mình: hằng ngày luyện công, ngắm ngôi sao sáng nhất phương đông. Nhưng không ngờ Mạc Tình cũng có ngày thay đổi… sau cái lần nàng trở về từ Hoa Sơn.
Nàng bắt đầu thích đánh đàn, Hằng ngày, nàng cứ ôm một cây đàn cổ, đàn không thành khúc thành điệu gì cả nhưng lại rất chăm chỉ, như khi luyện công vậy.
Nàng cũng bắt đầu hay cười, đôi khi đang đánh đàn lại bật cười vô cớ.
Đêm ấy, khi ngắm bầu trời sao, Mạc Tình trò chuyện với Khúc Du, còn hỏi: “Ngươi có phát hiện hai ngôi sao này lại gần nhau thêm không?
Khúc Du nhìn thật kĩ. Không biết có phải ảo giác hay không mà dường như hai ngôi sao ấy xích lại gần nhau hơn thật.
Nàng hỏi Mạc Tình: ‘Sao người lại vui vẻ thế?”
Mạc Tình trả lời: “Ngươi đã từng ngắm hoàng hôn trên Hoa Sơn chưa? Nó rất đẹp!”
Từ đó, hằng năm cứ vào cuối thu, Mạc Tình lại lén lên Hoa Sơn ngắm mặt trời lặn. Khúc Du luôn thắc mắc, cùng là hoàng hôn, tại sao mặt trời trên Hoa Sơn lại hấp dẫn hơn ở Du Minh Môn?
Cuối cùng, đến một ngày, nàng cũng có được câu trả lời.
Đó là bốn năm sau, lão môn chủ qua đời. Mạc Tình tiếp quản Du Minh Môn. Bởi vì một vài lý do không căn cứ, người trong giang hồ lũ lượt kéo đến gây sự phiền toái với Du Minh Môn. Để bảo vệ sự yên bình của Du Minh Môn, Mạc Tình quyết định chính thức khai chiến với đám người tự xưng là danh môn chính phái ấy.
Đúng lúc rối ren, hỗn loạn ấy, trong Từ Trúc Lâm xuất hiện một chàng trai mày kiếm mắt ngài, khôi ngô, phi phàm. Chỉ là chiếc áo màu xanh nhạt hết sức bình thường mà khoác lên người cũng toát lên phong thái khó tả.
Mạc Tình vừa nhìn thấy y đã bật cười, ngay cả đôi mắt cũng ánh lên vẻ tươi tắn. “Khúc Du, lập tức sai người bỏ các cạm bẫy, đừng làm huynh ấy bị thương!”
Khúc Du cảm thấy không ổn nhưng không dám trái lệnh của môn chủ nên có chút do dự: “Nhưng hắn là người do Đường Môn phái tới..”
“Ồ? Sao ngươi lại biết huynh ấy là người do Đường Môn phái tới? Ngươi biết huynh ấy à?”
“Hắn tên là Tần Phong, là cao thủ số một, số hai trên giang hồ, cũng là bạn chí thân của Đường Kiệt. Thuộc hạ vừa nhận được tin Đường Kiệt cố ý tìm hắn tới để giúp đối phó với chúng ta.”
Thấy vẻ mặt của Mạc Tình hơi khác thường, Khúc Du không thể kìm nén. “Môn chủ, có phải người … quen biết hắn không?”
“Ừ, ta từng gặp huynh ấy trên Hoa Sơn.”
Khúc Du gật đầu, như đã hiểu ra mọi chuyện nhưng lại không chắc chắn cho lắm. “Vậy được, thuộc hạ lập tức thông báo cho Lan Minh, bảo cô ấy phải cẩn thận, bất luận thế nào cũng không được làm tổn thương Tần Phong.”
Mạc Tình trầm ngâm một lát mới nói: “… Đi đi.”
Nghe thấy hai từ này, Khúc Du liền chắc chắn chuyện mình chưa dám khẳng định khi nãy.
Mạc Tình thích Tần Phong. Thậm chí là rất thích.
Vậy Tần Phong thì sao? Y là đàn ông, là bằng hữu chí thân của Đường Kiệt, y sẽ cho phép mình thích một nữ ma đầu bị người võ lâm căm hận sao?
Không!Sẽ không! Đàn ông trong thiên hạ này đều giống nhau cả. Thứ bọn họ mong muốn chính là sự tán tụng của người khác, sẽ vì nó mà bất chấp tất cả. Còn nữ nhân thường chỉ là vật hy sinh của bọn họ.Nhưng điều làm cho Khúc Du không thể ngờ là Tần Phong lại thật sự khác hẳn những gã đàn ông khác. Y đã động lòng thì chẳng tiếc vứt bỏ mọi thứ, thậm chí cả tính mạng của mình..
Đáng tiếc, cuộc đời y lại quá ngắn ngủi, đến độ chưa kịp nhìn rõ người mình yêu nhất!
…
Không biết qua bao lâu Mạc Tình mới buông Tần Phong ra. Nàng đưa tay phủi bụi dưới đất gốc cây hoa vàng.
“Môn chủ, để thuộc hạ giúp người.”
“Không cần đâu.” Nàng lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nếu ngươi muốn giúp ta thì đợi sau khi ta chết, hãy an táng ta tại nơi này cùng chàng…’
Khúc Du lặng lẽ gật đầu. Thật ra, dù Mạc Tình không báo thì nàng cũng sẽ làm vậy. “Sống không chung chăn, chết phải chung huyệt” là nguyện vọng duy nhất của những người yêu nhau nhưng không thể gần nhau. Có điều, nếu người đã trở thành một đống xương khô, không còn sinh mệnh nữa thì có bên nhau hay không cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu?
Mai táng cho Tần Phong xong, Mạc Tình đứng dậy, bảo: “Đi thôi!”
“Môn chủ, người muốn đi đâu?”
“Đường Môn, Long Gia Bảo và cả Nam Cung thế gia nữa. Chẳng phải bọn họ vẫn luôn tìm ta sao?”
“…”
Thấy Khúc Du có phần do dự, Mạc Tình dừng bước “Có phải ngươi có gì muốn nói không?”
“Năm đó, đúng là Nam Cung thế gia có tham dự vào chuyện hỏa thiêu Du Minh Môn nhưng Nam Cung Bùi Âm là người chính trực, hoàn toàn khác Long Thừa Vân và Đường Kiệt cho nên..”
Mạc Tình quay lại nhìn Khúc Du, chỉ một ánh mắt là có thể nhìn thấu tâm sự của nàng ta. Nhiều năm không gặp, Khúc Du phát hiện Mạc Tình đã thật sự thay đổi. Đôi mắt từng nhìn thế gian bằng vẻ lãnh đạm nay giống như có thể dễ dàng nhìn thấu mọi chuyện.
“Ta sẽ giao hắn cho ngươi xử lý…” Ngập ngừng một chút, nàng nói tiếp: “Cuộc đời này quá ngắn ngủi. Dùng nó để hận, chi bằng hãy dùng nó để yêu một người nào đó.”