"Em tới cả tiếng rồi, ngồi chờ ngoài này sốt ruột quá nhưng cũng ráng. Tưởng anh ngủ, ai ngờ thấy có tiếng rên rỉ. Em hoảng hồn đánh bạo kêu anh."
Lưu gượng cười, nói:
"Hôm qua đi chơi về mệt nên ngủ quên thôi. Có lẽ anh...anh... nằm... mơ..."
Vừa nói tới đây. Người Lưu lảo đảo, chàng phải vịn vào người Thi mới đứng vững. Thi hoảng hốt kêu lên.
"Trời ơi... anh Lưu, anh Lưu có sao không?"
Lưu lắc đầu, cố nói:
"Cho anh ly nước, khát quá, khát quá rồi."
Thi vội vàng dìu Lưu ngồi xuống ghế, chạy lại bàn rót nguyên một ly cối nước lọc cho Lưu. Lưu ực một hơi hết ly nước rồi lại giục Thi lấy thêm. Cứ như thế, chàng làm ba bốn ly nước một lúc rồi ngồi thở khì khì. Thi thấy mặt Lưu xanh mét, lo lắng hỏi:
"Anh có sao không, mặt mũi sao xanh mét thế kia?"
Hơn ai hết, Lưu biết lý do tại sao, nhưng chàng nói cho Thi yên tâm.
"Hồi còn ở bên Mỹ, anh làm việc nhiều quá nên mất máu, cứ vài tháng lại phải đi tiếp mấy bịch máu. Không biết bên này mình có mua được máu không hả em?"
Mặt Thi tươi hẳn lên.
"Ồ tưởng anh đau ốm gì thì sợ, chứ thiếu máu thì ở đây lo gì Có tiền mua bao nhiêu không được. Bà con mình nghèo, đi bệnh viện bán máu là thường."
Lưu mừng rỡ nói:
"Ừ vậy em lo cho anh đi. Tiền bạc thếnào cũng được."
Thi gật đầu.
"Dạ, để em chạyquabàytángoài chợ chiều là có ngay."
"Vậy em đi liền đi."
"Anh phải ăn cơm đã chứ, thiêú máu mà còn nhịn đói nữa chịu gì nổi. Em có nấu thịt bò kho cho anh đó. Có ổ bánh mì nóng nữa."
Lưu gật đầu.
"Ừ, phải đó, để anh ăn cơm đã. Nhưng em cũng cho kêu bà y tá liền đi."
Thi dọn cơm cho Lưu ăn ngay, xong chạy đi gọi bà Chín liền. Bà Chín chồng chết đã mấy năm nay. Hai vợ chồng cùng làm nghề chích thuốc dạo cả chục năm nay rồi. Mấy năm trước, ông chồng bà bị tai nạn xe Honda chết, bà vẫn ở vậy nuôi mấy đứa con cho tới bây giờ. Cuộc sống cũng không chật vật lắm, vì hồi này dân chúng nghèo khổ, lấy tiền đâu đi bác sĩ, nên khi có bệnh ngặt nghèo họ chỉ đủtiền kêu y tá như bà. Bởi vậy bà cũng kiếm sống lay lất qua ngày.
Cũng vì không phải sống kham khđ như mọi ngllời, thân thể bà Chín từ ngày chồng chết tới giờ phát phì ra ghê gớm. Khi được Thi kêu bà đi coi bệnh cho Lưu, bà tất tả đi ngay, nhưng chỉ mang theo mấy chai nước biển và một bịch máu khô. Bà không nghĩ là cần phải tiếp máu vì bệnh nhân làm gì có trường hợp nào làm việc mà mất máu hàng tháng như vậy được. Bất quá vl lý do gì đó mệt mỏi thì tiếp vài chai nước biển là cùng.
Nhưng khi khám bệnh cho Lưu, bà mới tá hoả vì quả thực Lưu mất máu tới trầm trọng. Bà chín vội vàng tiếp cả nước biển lẫn máu cho Lưu. Và theo lời yêu cầu của Thi, bà Chín ở lại luôn đó coi chừng Lưa dùm. Chính bà Chín cũngmuốn vậy, vì biết Lưu từ Mỹ về nên cũngtò mò, muốn ở lại nói chuyện chơi và cũng có ý nhờ cậy về sau nữa.
Lưu nằm một mình buồn nên cũng muốn bà Chín ở lại nói chuyện cho vui. Hơn nữa, Lưu cũng không muốn vợ chồng Thi quá lo lắng cho mình nên giục cả hai cứ lo bổn phận hàng ngày để cho bà Chín lo cho Lưu cũng đủ rồi.
Bởi vậy bà Chín ở lại coi sóc Lưu luôn cho tới chiều. Lúc đầu Lưu cũng không để ý gì nhiêu, tới khi biết hoàn cảnh ở goá của bà Chín, tự nhiên chàng để ý tới thân thể bà ngay. Trời hè nóng nực, bà Chín lại mặc áo bà ba mà không có áo lót. Lưu nhìn thấy rõ những đường cong khiêu gợi của bà lồ lộ. Thân thể của chàng từ từ nóng lên, không còn kiềm chế được. Da thịt Lưu săn cứng lại, độn lên lớp mền mỏng làm bà Chín nhìn thấy ngay.
Từ trưatới giờ nói chuyệnbà cũng đãcó cảm tình nhiều với Lưu, lại được chàng hứa khi về Mỹ sẽ mua dùm bà những thứ thuốc cần thiết nên bà Chín cũng mừng lắm. Tới khi Lưu làm bộ nắm lấy tay bà thì bà chỉ mỉm cười. Thấy vậy, Lưu kéo nhẹ bà sát lại. Dù bà eó muốn cưỡng lại cũng sợ làm Lưu mất mặt nên nương theo tay chàng ngả xuống giường.
Thực sự mà nói, bà Chín khi nhìn thấy thân thể Lưu độn cứng chiếc mền mỏng, người bà cũng đã nóng lên rồi. Cho tới khi bà theo tay Lưu nằm xuống giường cũng chỉ là phản ứng tự nhiên mà thôi. Lưu cũng biết vậy, chàng nắm tay bà Chín luồn vô trong mền làm bà mắc cỡ dấu mặt trên vai chàng, thì thầm:
"Anh coi chừng kim tiếp nước biển đó."
Lưu nói nho nhỏ: .
"Đừng có sợ, tay này đâu có gì."
"Anh không sợ mình đang đau à?"
"Anh mệt một chút thôi, chứ có đau ốm gì đâu."
Bà Chín bóp mạnh, cười khúc khích.
"Mệt mà thế này à?"
Lưu cũng cười, chàng luồn một tay vô quần bà.
“Tại em tiếp máu cho anh ehứ còn ai nữa."
Bà Chín hơi co người lại. Mấy năm nay rồi, bà không gần đàn ông nên thân thể rạo rực dễ sợ. Bàn tay của Lưu làm người bà cương lên. Bà cắn vào má Lưa, thì thầm.
"Để em ra khoá cửa lại đã nhé."
Lưu gật đầu.
"Có lẽ em tháo chai nước biển ra được rồi đó."
Bà Chín với tay rút cây kim tiếp nước biển ra ngay.
"Dạ, em nghĩ hôm nay như vậy cũng đủ rồi, gần hai chai nướcbiển vàmột bịch máu, dù có bị thương nặng cũng khỏi, chứ đừng nói mệt xoàng xĩnh như anh."
Nói xong bà vội vàng ra gùi then cửa lại, trở về giường, chui vô mền. Lưu ôm lấy bà Chín ngay. Thân thể đẫy đà của bà làm chàng mường tượng tới những con Mỹ khổng lồ ở San Francisco. Chỉ có khác là dù cho ngực bà to, mông bà bự, nhưng eo vẫn thon và khuôn mặt nhỏ nhắn, không bệu mỡ như những gái xề bên Mỹ, chàng vục mặt trên bộ ngưc núi lứa phập phồng nóng hôi hổi đó và co chân đạpchiếc quần bà Chín tụt xuống chân giường. Lưu xoay người, leo lên mình bà Chín. Tự nhiên chàng nghĩ tới Tú Quyên. Không hiểu sao chàng lại có thể nhút nhát và lý tưởng hoá tình yêu một cách mù quáng như vậy với người con gái đã phản bội chàng như thế.
Đã mấy lần, nằm với Ma Ngải mà chàng tưởng là Tú Quyên. Lưu đâm ra hoang mang, không biết có phải tà thuật của MaNgải có thể đem thân thể nàng tới với chàng, hay đó chỉ là những giấc mơ. Tuy nhiên, thếnào Lưu cũng phải trắc nghiệm lại bài toán này. Nêú kết quả như ý muốn thì thật tuyệt diệu. Chàng sẽ cho thằng Phú mọc sừng, và như thế, ngưởi thắng trong cuộc tình này là chàng chứ không phải thằng khốn nạn Trần Hùng Phú nữa.
Lưu cúi xuống hôn lên bờ môi mũm mĩm của bà Chín, thì thầm:
"Anh cười vì sướng quá, được hôn lên môi em."
Bà Chín cong người lên, nút chặt lấy môi Lưu, rên rỉ... Mặt trời đã lặn từ lâu. Bà Chín về được một lúc, vợ chồng Thi đi cùng với một người con gái bưng cơln qua.
Vợ Thi nói:
"Đây là cô bạn em ở gần nhà, định nói với anh cho cô ấy tới đây dọn dẹp nhà cửa cho anh. Nhất là lúc anh đau ốm đêm hôm, tụi em không ở gần anh được."
Lưa kêu lên.
"Trời ơi, mấy người làm như tôi là bệnh nhân không bằng. Bộ không làm gì lấy được hay sao?"
Cô gái nhanh nhẩu nói:
"Không phải vậy đâu chú Hai. Nhà cháu cũng nghèo lắm, lại đông người nữa. Nếu chú giúp cho cháu ở đây dọn dẹp, cháu cũng mang ơn chú."
Lưu mỉm cười:
"Giúp em thì cũng không sao. Nhưng em không sợ trai đơn gái chiếc hay sao. Em biết tôi thế nào mà dám ở đây."
Cô gái cũng mỉm cười.
"Chú cho cháu việc làm là mang ơn chú rồi. Cháu tin chú chứ, có gì đâu. Hơn nữa cháu cũng có chồng lâu rồi mà, sợ cái gì chứ."
"Thế chồng em đâu?"
"Dạ, anh ấy phải đi nghĩa vụ ở bên Căm Bu Chia rồi?"
Vợ Thi cũng nói vô:
"Anh Hai à, tụi em đã tính rồi. Cô ấy chỉ xin có hai chục đô một tháng thôi, cơm nước cô ấy có thể lo cho anh được hết."
"Tiền thì không thành vấn đề, nhưng các em thấy có tiện không?"
Thi biết ngay Lưu muốn nói cái gì, anh nói ngay:
"Em cũng đã nói với cô ấy rồi. Anh là Kỹ sư nên dù đi chơi vẫn phải nghiên cứu. Bởi vậy tuyệt đối không được vào phòng làm việc của anh. ở trong đó có những máy móc điện tử rất nguy hiểm."
Cô gúi lại mau mắn nói:
“Thưa chú, nhất định cháu không dám tò mò đâu. Chỗ nào chú cấm thì cháu nhất định không dám vô. Chú tin được cháu mà. Hơn nữa, dù có bất kỳ chuyện gì trong gia đình, cháu cũng thề sống để vậy, chết mang theo, chứ không dám nhiều chuyện đâu."
Tự nhiên Lưu có cảm tình với cô bé này, chàng hỏi:
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, cháu hăm ba."
"Mới hai mươi ba mà nói lấy chồng lâu rồi hay sao?"
"Dạ, cháu lấy chồng từ năm mười chín lận."
"Thế em có đứa con nào chưa?"
"Dạ, hồi năm đầu cháu có bầu. Sanh không được vì xương hông nhỏ quá, Bác sĩ lại bảo nếu để có con nữa có thể nguy hiểm tới tánh mạng, nên anh ấy cắt buồng trứng đi rồi."
"Như vậy mà chồng em chịu sao?”
“Dạ không, sau đó anh ấy lấy vợ khác rồi."
Lưu chưng hửng "ồ" lên một tiếng. Vợ Thi lại nói:
"Hoàn cảnh con Thơm cũng tội nghiệp lắm anh Hai. Gia đình nó cũng nghèo, lại đông người. Một mình ông già nó đạp xe ba bánh đâu có đủ nuôi cả đám con cái như thế này. Được con nhỏ này đèm đẹp một chút, lấy chồng xong lại gặp tai nạn, thằng ehồng lấy vợ khác làm nó phải trở về nhà cha mẹ mới khổ chứ. Anh giúp nó đi anh Hai."
Thi cũng nói vô:
"Cái này em cũng nói thực với anh Hai. òng già con Thơm đã định cho nó theo mấy mụ tú bà rồi, nhưng em cản mãi tới hôm nay đó. Hôm anh về cho em tiền, em cũng chia cho ông già nó năm đô. Nếu không, con nhỏ này đã đi mất đất rồi. Bây giờ anh không giúp nó, không sớm thì muộn nó cũng phải làm cái nghề đó thôi."
Lưu quay qua hỏi Thơln:
"Bộ em cũng chịu nghe lời ông già em làm như vậy sao?"
Thơm cúi đầu nói nho nhỏ:
"Dạ, cháu còn biết làm gì hơn nữa đâu. Bây giờ chú giúp cháu, may ra có vốn làm ăn thì đỡ khổ hơn."
Lưu thở dài nói:
"Thôi được rồi, em ở lại đây làm cũng được. Dọn cơm ra ăn đi."
Cả vợ chồng Thi và Thơm cùng mừng rỡ, cám ơn Lưu rối rít. Sau đó hai vợ chồng kéo nhau về để Thơm ở lại dọn cơm cho Lưu ăn.
Lưu bảo Thơm ra đóng cửa lại, gài then hẳn hoi rồi vô ăn cơm với chàng. Vì Thơm cùng ăn cơm nên Lưu bảo nàng dọn cơm lên giường cho rộng rãi, vì nhà chỉ có một cái ghế. Thơm rụt dè ngồi ghé vô mép giường. Nàng ăn ngon lành, nhưngngại ngùng nhìn chừng Lưu, không dám gắp đồ ăn. Thấy vậy, Lưu gắp vô bát cho nàng. Thơm liếc Lưu mỉm cười e thẹn. Chàng thấy Thơln có những nét đẹp khác người. Cái e ấp, rụt rè thật dễ thương. Chàng nghĩ nhất định phải giúp cô bé này một cái vốn nho nhỏ trước khi trở về Mỹ.
Khi đưa chén cho Thơm bới cơm, Lưu cao hứng bất chợt vòng tay ôm ngang người Thơm. Nàng hơi hốt hoảng, nhưng không phản ứng gì. Lưu được nước kéo Thơm sát vô mình chàng. Nàng cúi đầu mĩm cười e thẹn. Lưu đỡ chém cơln trong tay nàng, để xuống giường. Nâng mặt Thơm lên, ánh mắt Thơln nhìn chàng như dại khờ. Lưu cúi xuống hôn lên miệng nàng thật say đắm. Thơm run lên trong vòng tay chàng. Lưu hỏi nho nhỏ:
"Em có sợ không?"
Thơm gật đầu.
"Dạ, cháu sợ quá hà."
"Sợ cái gì?
"Cháu cũng không biết nữa."
Lưu luồn một tay vô quần Thơln, hỏi:
"Có phải em sợ anh làm tới như thế này không?"
Thơm lắc đâu nhe nhẹ.
"Cháu đâu có sợ chuyện đó. Cháu có chồng cũng mấy năm rồi, có lạ gì đâu cái chuyện đó. Hơn nứa, chú đã nghe chú Thi nói hết rồi còn gì."
"Như vậy em có giận anh không?"
"Có gì đâu mà giận chú chứ."
"Nếu vậy đừng gọi anh bằng chú nữa có được không?"
Thơm hóm hỉnh hỏi:
"Gọi bằng anh hả?"
"Có được không?"
"Anh có cho phép không?"
"Anh cho phép em có chịu không?"
"Dạ, chịu chứ. Anh có giận em không?"
"Giận em cái gì chứ?"
"Em cũng không biết."
Lưu lần tay lên cởi hết nút áo Thơln ra, nàng cũkhông mặc áo lót. Bộ ngựe con gái trần trụi nhỏ nhắn nhưng săn cứng. Chằng bù với lúc nãy, bộ ngưc núi lửacủa bà Chín phải lớn gấp năm lần ngực Thơm. Chàng đã vục mặt vô đó cả buổi chiều.
"Tối nay em ngủ chung giường với anh không?"
Thơm la lên nho nhỏ: .
"Á nàng ôm chầm lấy Lưu, dấu mặt vô ngực chàng. Một lúc sau, Thơm thì thào:
"Anh Hai ơi."
"Em nói gì?"
"Tối nay anh cho em về nhà đi. Ngày mai em bắt đầu làm cho anh."
"Em sợ tối nay phải ngủ với anh phải không?"
Thơm nói thực nhanh.
"Không phải đâu anh Hai, đừng nghi oan cho em tội nghiệp. Vụ đó anh muốn có sao đâu. Nếu anh không giúp em, thế nào em cũng phải vô động chơi bời, lúc đó ngử với cả trăm thằng có sợ không."
"Vậy tại sao tối nay em muốn về?"
"Em muốn nói chuyện với ba má em?"
"Có nói chuyện tối tối ngủ với anh không?"
Thơm lại la lên một tiếng nho nhỏ, cắn vô ngực Lưu. Chàng thích thú đè Thơm xuống giường, kéo chiếc quần đen bạc mầu của nàng ra, chùi mặt vô. Thơm dạng hẳn chân thật rộng, ôm lấy đầu chàng. Lưu không ngờ nàng táo tợn như vậy.....
Thơm về rồi. Lưu đi tắm rửa. Chàng chờ tới gần mười hai giờ, mở cửa vô phòng luyện ma. Hôm nay con Ma Ngải đã nuôi được ba ngày rồi. Theo lời ông lão, nó có thể tự đi đứngvà chàng khôngcòn phải dùngtới chiếc đũa tre trong vỏ sò nữa. Mà quả thực, dù Lưu có dùng chiếc đũa tre đó cũng không khều được con Ma Ngải nữa.
Chàng vừa vào tới phòng đã thấy nó ngồi chồm hổm trên di văng chờ chàng tự hồi nào. Lưu không thể tưởng tượng được nó có thể lớn mau như vậy. Bây giờ có thể bằng con chó con chứ không phải chơi. Chàng lấy chiếc đũa tre chích vô ngón tay để rỉ ra một giọt máu, đưa vô miệng nó.
Con MaNgải lần này lại không thèm liếm máu Lưu. Chàng còn đang ngạc nhiên, nó đã nắm lấy tay chàng đưa lên mũi hít mạnh. Giọt máu chạy tọt vô mũi nó thật nhanh và nó buông tay Lưu ra ngay.
Bỗng Lưu giật mình vì nó vừa chồm lên, phóng bay ra ngoài cửa như một tia chớp không thếnào chàng cản được.
Lưu lật đật chạy theo, nhưng con Ma Ngải đã mất dạng trong bóng đêm mờ mịt. Chàng lần mò ra ngoài sân. Bóng trăng vàng vọt treo lơ lửng không giúp được gì cho sự đi đứng của Lưu. ớ đây lại không có đèn đường. Nhà nọ cũng lại hơi cách xa nhà kia. Chàng đành đứng ở mái hiên cố nhìn quanh vườn xem con Ma Ngải ở đâu.
Đứng cả giờ cũng không thấy tăm hơi nó đâu. Lưu chợt nhớ ra câu thần chú Song Ba cho ehàng để kêu thầm mỗi khi cho Ma Ngải ăn. Chàng lật đật đọc thực lớn. Vừa dứt lời Lưu giựt mình vì một luồng gió lạnh, tanh ngắt thổi cuộn vô nhà. Chàng có linh cảm là con Ma Ngải vừa lướt qua chân mình. Lưu lật đật chạy vô buồng nuôi Ma Ngải. Chàng thấy nó ngồi chồm hổm trong góc nhà, miệng cònngậm con gù sống thiến thực to. Máu me be bét. Hai tay nó đang xé con gà ra từng mảnh nhỏ cho vô miệng nhai ngồm ngoàm, trôngthực ghê rợn. Con MaNgải nhìn chàng như vui sướllg và thích thú với món ăn của nó.
Lưu bỗng để ý, bụi ngải ở góc nhà đã bị con Ma Ngải nhổ cả gốc lẫn rễ ăn hết tự bao giờ. Chàng không biết nó là loại ma quỉ hay quái thú gì đây nữa. Nhưng chỉ có một điều tình trạng ăn uống này: chắc chắn sẽ còn xảy ra dài dài, và dân chúng quanh vùng này sẽ khốn khổ vì nó. Tự nhiên chàng lo ngại vì đã lỡ nhận lời cho Thơm làm ở đây. Nếu mai mốt nàng phát giác ra chuyện Ma Ngải bắt gà, không biết có những chuyện gì sẽ xảy ra cho chàng đây.