Chớp mắt đã qua mấy ngày, đêm ngày mười chín tháng tư, Kỷ Thấm tới Linh Miểu uyển, nói với Kỷ Du rằng nàng muốn đi am Sùng Loan thăm Tôn thị. Tuy Kỷ Du vẫn canh cánh trong lòng về những việc mà Tôn thị đã làm, hơn nữa cũng không tha thứ cho những tính toán của bà ta, nhưng nàng hiểu rõ tâm trạng của Kỷ Thấm, cũng không ngăn cản Kỷ Thấm đi gặp mẫu thân mình, có điều Kỷ Thấm cực kỳ để ý tới thái độ của nàng, mỗi lần trước khi đi đều phải tới hỏi qua ý nàng, lần này cũng là như vậy.
Kỷ Thấm nói đến chuyện này, trái lại Kỷ Du nghĩ đến Kỷ Tuyên. Từ khi Kỷ Tuyên về kinh, nàng cũng không nhắc tới chuyện của Tôn thị trước mặt chàng, Kỷ Tuyên cũng không nói, ở điểm này, trái lại hai người bọn họ hết sức ăn ý. Nếu Kỷ Thấm không nói, Kỷ Du đại khái cũng sẽ không đặt chuyện này vào trong lòng. Đúng là nàng tha thứ cho Kỷ Tuyên, nhưng điều này không có nghĩa là nàng bỏ qua cho Tôn thị. Thành thật mà nói, nàng không hề muốn có một giây phút nào chung đụng với Tôn thị nữa. Nhưng mà nàng không quên Tôn thị dù thế nào cũng là mẫu thân của Kỷ Tuyên, liên hệ giữa mẹ con vừa sinh ra đã có, có lẽ tận đáy lòng Kỷ Tuyên vẫn để ý tới loại tình cảm máu mủ tình thâm này, thế nhưng bởi vì nàng nên chàng mới phải tuyệt tình như vậy. Kỷ Du cân nhắc một lát rồi mới nói với Kỷ Thấm: “Lần này bảo ca ca đưa muội đi.” “Dạ?” Kỷ Thấm ngẩn người, trong nháy mắt con ngươi mang theo vui mừng: “Có thật không?” Dừng một chút, dường như nhớ tới cái gì đó, sắc mặt nàng lại tối xuống: “Ca ca không đồng ý thì sao?” “Không đồng ý…” Kỷ Du nhíu mày, nghĩ một lát rồi nói: “Trước tiên muội hãy cầu xin ca ca, nếu huynh ấy không đồng ý thì muội lập tức nói với huynh ấy là a tỷ nhờ huynh ấy đưa muội đi.” “Được được được!” Kỷ Thấm nghe vậy lập tức hớn hở “Lời nói của a tỷ rất có tác dụng, muội lập tức đi tìm ca ca!” Vừa nói nàng vừa vọt ra cửa, chạy thẳng tới Thiều Quang viện. Quả nhiên Kỷ Thấm không đoán sai, khi nàng vừa mới nói rõ mục đích đến đây thì mặt Kỷ Tuyên đen lại, lạnh lùng trả về một câu “Không đi” rồi lập tức quay người đi, không để ý tới nàng. Nhưng Kỷ Thấm không chút hoang mang, nàng vòng đến trước mặt chàng nói: “Ca ca, đây chính là ý của a tỷ, là tỷ ấy nhờ huynh đưa muội đi thăm nương!”
Kỷ Tuyên nghe được lời này, có vẻ không tin nhíu mày: “Niệm Niệm, hiện giờ muội lại học được nói dối!”
Kỷ Thấm ngẩn ra, ngay sau đó thở hổn hển nói: “Ca ca đừng có đổ oan cho muội, muội không hề nói dối, rõ ràng chính miệng a tỷ nói như vậy, không tin thì huynh đi hỏi tỷ ấy đi!” Kỷ Tuyên kinh ngạc, mặt mày cứng lại: “Thật sự là… A tỷ muội nói?” “Đúng vậy.” Kỷ Thấm gật đầu: “Lúc trước huynh không ở nhà, a tỷ đã bảo hộ vệ trong phủ đưa muội đi, bây giờ huynh về rồi thì tỷ ấy sẽ để huynh đưa muội đi, chuyện này có gì kỳ lạ? Ca ca vì sao không tin muội?” “Ta đi hỏi nàng ấy, muội đợi ở đây.” Kỷ Tuyên nhìn Kỷ Thấm một cái rồi lập tức xoay người đi. “Cô nương, Quận vương tới.” Lúc Tuyết Ương đi vào bẩm báo, Kỷ Du đang một tay chống má, yên lặng ngẩn người, nghe được bẩm báo thì lập tức lấy lại tinh thần. “Mời huynh ấy vào đi.” Nàng vừa nói vừa đứng lên, đi ra gian bên ngoài. Kỷ Tuyên vừa vào phòng, lập tức sai nha hoàn trong phòng ra ngoài rồi nói với Kỷ Du: “Yểu Yểu, Niệm Niệm vừa đi tìm ta.” “Muội biết, là muội bảo con bé đi.” Kỷ Du rất thành thật thừa nhận. “Vì sao?” Ánh mắt Kỷ Tuyên phức tạp. “Từ khi huynh về kinh, hình như… Còn chưa đến đấy?” Kỷ Du hơi rũ mắt, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, nghe không ra cảm xúc. Kỷ Tuyên hơi giật mình, ngay sau đó tiến lên một bước, ánh mắt chăm chú nhìn nàng: “Yểu Yểu, ta không đi.” “Coi như là đưa Niệm Niệm đi một chuyến thôi, lần nào muội ấy cũng đi một mình, cũng rất cô đơn.” Kỷ Du nâng mắt: “Huynh là ca ca của muội ấy, chỉ cần đi cùng muội ấy một lần là được rồi.” Kỷ Tuyên không nói gì, đột nhiên nắm lấy tay nàng: “Ta không muốn gặp lại bà ấy.”
“Bà ấy là mẫu thân huynh.” Kỷ Du nhìn mắt phượng đen nhánh của chàng, hờ hững nói: “Muội không thể tha thứ cho bà ấy, nhưng cũng không thể cắt đứt quan hệ của hai người,” nàng khẽ hít một cái, mang theo vài phần thoải mái nói: “Ca ca không cần bởi vì muội mà ép buộc bản thân mình hận bà ấy, không cần phải như vậy, muội sẽ không bởi vì chuyện này mà trách huynh, ca ca không cần lo lắng.” “Yểu Yểu,” Ánh mắt Kỷ Tuyên sáng rực, nắm chặt tay nàng: “Ta vừa nhìn thấy bà ấy thì sẽ lập tức nhớ tới những chuyện bà ấy làm với muội, ta không khống chế được mà hận bà ấy.” Trong lòng Kỷ Du hơi siết lại, im lặng không nói gì mà nhìn chàng một lát, cúi đầu che giấu tâm trạng phập phồng, nhẹ nhàng nói: “Vậy sau này ca ca không cần đi nữa, nhưng… Nhưng lần này vẫn nên đi cùng Niệm Niệm một chuyến, muội cũng đã nói với muội ấy rồi, không muốn làm muội ấy thất vọng, tuy rằng Niệm Niệm không nói nhưng muội biết muội ấy rất muốn đi cùng huynh, dù sao mấy người cũng là người một nhà, coi như ca ca cho muội thể diện đi, làm cho Niệm Niệm vui vẻ một lần.” “Yểu Yểu…” Ấn đường Kỷ Tuyên nhíu chặt. “Ca ca đồng ý với muội một lần này thôi.” Kỷ Du cầm tay chàng, ánh mắt thắm thiết nhìn chàng. Kỷ Tuyên không từ chối được. “Ừ.” Chàng trầm thấp đáp lời. Kỷ Du cười: “Cảm ơn ca ca.” Kỷ Tuyên nhìn nàng, không nói gì, sau một lát mới nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực. “Là ta phải cảm ơn muội.” Tiếng nói trầm thấp của chàng giống như tiếng thở dài. * Sáng hôm sau, Kỷ Tuyên đưa Kỷ Thấm đếm am Sùng Loan. Am Sùng Loan ở ngoại ô phía đông, vị trí hẻo lánh, xung quanh đều là núi rừng, có rất ít người sinh sống. Xe ngựa chạy gần một canh giờ mới tới.
Kỷ Tuyên đưa Kỷ Thấm đến, bảo nàng đi vào còn chàng lại không có ý định vào cùng nàng. Kỷ Thấm thấy thế thì vừa cầu xin vừa khuyên nhủ nhưng vẫn không lay chuyển được chàng, vì thế đành bỏ, một mình lẻ loi đi vào. Kỷ Tuyên ở bên ngoài đợi một canh giờ vẫn không thấy Kỷ Thấm ra, không khỏi có chút bực bội. Nếu không phải bởi vì Kỷ Du thì chàng căn bản không muốn tới chỗ này, chỉ cần nghĩ đến Tôn thị, trong lòng chàng giống như bị tảng đá lớn đè nặng, khó có thể thoát khỏi nặng nề. Chàng nhẫn nại đợi thêm nửa khắc nhưng vẫn không thấy Kỷ Thấm đâu, vì thế không muốn chờ nữa, chỉ dặn phu xe ở lại còn chàng thì lập tức lên ngựa đi trước. Trong chuyến đi này, tâm trạng Kỷ Tuyên có phần tồi tệ, lúc này cưỡi ngựa trở về cảm xúc cũng không tốt, tư tưởng không tập trung. Mãi cho đến khi cách am Sùng Loan hai dặm thì trong lòng chàng mới thoải mái hơn một ít, tốc độ cưỡi ngựa cũng nhanh hơn. Không ngờ vào lúc chàng sắp ra khỏi rừng thì trước mắt đột nhiên xuất hiện mấy chục bóng đen, lúc ẩn lúc hiện hết sức quỷ dị, tốc độ cực nhanh làm người khó mà phân biệt rõ. Vào lúc nghe được tiếng động lạ, trong lòng Kỷ Tuyên đã cảnh giác. Lúc này thấy đám hắc y nhân kia bịt mặt giơ đao tấn công tới thì chàng lập tức vận công, tung người nhảy khỏi lưng ngựa, xoay người tránh thoát thế đao rào rạt. Ngay sau đó chàng không chút lưu tình đánh một chưởng về phía tên dẫn đầu, nhân cơ hội sơ hở đoạt lấy đao sắc trong tay tên đó rồi xoay người chém một đao lên lưng hắn, máu b ắn ra khiến áo choàng màu đen của chàng nhiễm một mảng máu. Lúc này tất cả hắc y nhân đã ngừng tập kích, vây Kỷ Tuyên ở giữa, giống như bày ra một trận thế nào đó. Kỷ Tuyên vừa chống địch vừa tính toán sơ lược một chút, đám hắc y nhân này phải có hơn năm mươi người. Lại nhìn thân thủ của bọn họ, có vẻ là đã trải qua huấn luyện tử sĩ đặc biệt, thủ pháp hung ác, hơn nữa không sợ hãi chút nào, tuy chàng đã chém giết bảy tám người nhưng những người khác vẫn không thay đổi thế tấn công, hiển nhiên đều không sợ chết. Tuy thân thủ Kỷ Tuyên không tồi nhưng lúc này bị nhiều người bao vây tấn công như vậy, lấy một địch nhiều, cũng không chiếm được nửa phần hơn, chàng quơ đao chém bị thương hai người tập kích ở bên trái, thế nhưng cánh tay trái của chàng cũng trúng một đao của người khác, máu tươi tràn ra khiến cả cánh tay chàng đỏ rực. Mỗi một đao của đám hắc y nhân đều là sát chiêu, đều hướng về chỗ hiểm của Kỷ Tuyên, hiển nhiên là muốn lấy mạng chàng. Kỷ Tuyên ra sức đánh giết, trán đã thấm đẫm mồ hôi, chàng biết rõ cứ đánh như vậy thì không phải biện pháp, lấy ít địch nhiều, chàng không kiếm được chỗ tốt, chỉ có thể chờ thời cơ để chạy trốn. Nhưng vào lúc này lại có một bóng người mặc áo bào trắng im hơi lặng tiếng tham gia vào cuộc chiến khốc liệt. Kỷ Tuyên chỉ nghe thấy phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu đau, trong nháy mắt trước mặt đã nhiều thêm một người. Người này cơ thể linh hoạt, trong tay nắm đao giống Kỷ Tuyên, tung người bổ đao về phía hai hắc y nhân ở bên phải Kỷ Tuyên, máu nóng tanh nồng bắn ướt áo bào trắng như tuyết của hắn.
“Quận vương cẩn thận!” Đoạn Thù hô to, đồng thời nhanh chóng vọt tới, đá bay một hắc y nhân định đánh lén Kỷ Tuyên. Lúc này đã có không ít hắc y nhân nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhưng vẫn còn gần ba mươi người cố sống cố chết đánh giết cùng bọn họ. Kỷ Tuyên không biết tại sao Đoạn Thù lại xuất hiện ở đây, nhưng giờ phút này chàng không có thời gian rảnh để suy nghĩ, cũng không hỏi nhiều, chàng muốn giải quyết đám thích khách tàn nhẫn này trước. Bởi vì có Đoạn Thù gia nhập, đám hắc y nhân ám sát Kỷ Tuyên khó khăn hơn không ít. Tuy võ công của Đoạn Thù không bằng Kỷ Tuyên nhưng vẫn cao hơn đám hắc y nhân, nhưng điều này không có nghĩa là hai người sẽ giải quyết dễ dàng. Dẫu sao đây là một đám tử sĩ liều chết, trong mắt bọn họ chỉ có nhiệm vụ. Hiện giờ cho dù đối phương đột nhiên có thêm một người giúp đỡ, bọn họ cũng vẫn như cũ không hề sợ hãi mà chỉ càng thêm liều mạng chém giết. Bọn họ nhận được mệnh lệnh là bằng bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt được Kỷ Tuyên, cho nên coi như bây giờ có nhiều thêm một Đoạn Thù thì cũng không thể ngăn cản bọn họ. Dĩ nhiên nếu bọn họ biết được Đoạn Thù thì có lẽ kết quả sẽ khác. Nhưng hiển nhiên trong mắt bọn họ chỉ có mục tiêu của nhiệm vụ mà mình đã nhận được. Đối với bọn họ, Đoạn Thù chính là một trở ngại, cho nên chỉ cần một đao gi ết chết là được. Chẳng mấy chốc lại có mười mấy hắc y nhân nằm xuống. Thế nhưng tình trạng của Kỷ Tuyên và Đoạn Thù cũng không được tốt lắm. Vai phải của Kỷ Tuyên bị trúng một đao, Đoạn Thù thảm hại hơn, bên lưng phải bị chém một đao, bụng phải cũng bị đâm một nhát, khắp cả ngực và trước bụng đều đẫm máu, mặt mũi hắn nhợt nhạt đi một phần. Chú ý tới tình trạng của hắn, ánh mắt Kỷ Tuyên sắc bén, vừa vung tay đâm thích khách đang tấn công Đoạn Thù vừa kiên quyết nói: “Ngươi đi mau!” Đoạn Thù lại không để ý tới chàng, vẫn kiên trì giơ đao chém người. Một mảng lớn màu đỏ sau lưng hắn đập vào mắt Kỷ Tuyên, cực kỳ chói mắt. “Ta bảo ngươi đi, có nghe thấy không?” Kỷ Tuyên lạnh lùng nói: “Người bọn họ muốn giết là ta, ta không nhận ân tình này của ngươi, mau cút đi!” “Không còn mấy người, giết xong lại nói!” Đoạn Thù nói xong lời này thì lập tức chống người lên chém hai người. Kỷ Tuyên trợn mắt nhìn hắn một cái, tung người qua, hai chân đá văng hắc y nhân đang chạy lên.