- Ngươi buông tay ra Cô nương mặc một thân hồng y tả tơi, đầu bù tóc rối không có chút khí lực nói; bộ dạng thê thảm tựa khất cái.
- Ngươi làm sao thế này? Thượng Cửu mới báo cho ta ngươi ở đây; nếu không ta còn không nhận ra ngươi. Thượng Quan Thần Tinh lo lắng nhìn cái cô nương đau lòng đau lòng.
- Ta không quen ngươi, ngươi đi đi Hồng y cô nương gạt tay Thượng Quan Thần Tinh một cước bỏ chạy về phía hẻm sâu.
Thượng Quan Thần Tinh là một thân võ công đương nhiên không chút mệt mỏi rất nhanh bắt kịp hồng y cô nương; mâu trung ôn nhu đối nàng Hoa Lệ, ngươi còn bướng bỉnh; theo ca về .
- Ta không đi . Thượng Quan Hoa Lệ rất không đồng ý; giãy giụa thoát khỏi tay Thượng Quan Thần Tinh lại tiếp tục như người điên chạy.
Thượng Quan Thần Tinh đuổi theo muội muội; phi thân một cái đứng trước mặt nàng; điểm trụ Thượng Quan Hoa Lệ huyệt đạo làm nàng đứng yên. Hắn nhìn bộ dạng thê thảm của nàng một lượt bỗng phát hiện một loạt vết xanh xanh tím tím ngay phía cổ áo.
Thượng Quan Thần Tinh lòng đau như cắt, biết tỏng chuyện gì đã xảy ra, thầm tự trách chính mình không bảo bọc kĩ muội muội làm nàng lâm vào cảnh này, hắn không nói được lời nào; đem nàng mang về Thượng Quan khách sạn.
Thượng Quan Hoa Lệ bị điểm trụ huyệt đạo nhưng không phải kẻ mù, biết rõ ca ca nàng đã biết chuyện chỉ có thể nước mắt từng giọt rơi xuống.
- Thiếu gia, tiểu thư Thượng Cửu đứng trước cửa chính chờ hai người đã nửa ngày không dám rời, đợi tin tức hai người trở về.
- Thượng Cửu ngươi canh cửa cho ta, không để ai vào . Thượng Quan Thần Tinh bộ mặt tuấn tú tối đen; tức giận làm bọn nô tài không ai dám lại gần, đá cửa mang muội muội hắn vào phòng.
- Lệ nhi; ngươi nói cho ta biết; ai làm thế này với ngươi? Thượng Quan Thần Tinh tuy rằng tức giận nhưng rất ôn nhu hỏi Thượng Quan Hoa Lệ.
- Ca ca Thượng Quan Hoa Lệ được giải huyệt đạo là khóc không ngừng; thảm thiết ôm vai Thượng Quan Thần Tinh không nói được lời nào; chỉ kêu ca ca hai chữ.
- Lệ nhi, ngoan. Nói với ca ca, chuyện gì đã xảy ra? Thượng Quan Thần Tinh sắc mặt ngưng trọng, vỗ vỗ đầu Thượng Quan Hoa Lệ hỏi.
- Ca ca; ta..ta bị.. Thượng Quan Hoa Lệ ấp úng.
- Ta biết Thượng Quan Thần Tinh gắt gao ôm Thượng Quan Hoa Lệ vào lòng, vì nàng an ủi.
- Là..huynh đệ bọn khất cái lúc trước ta thuê người hãm hại Thiên Song Song; bọn hắn trả thù ta.. Thượng Quan Hoa Lệ nước mắt lưng tròng; nàng chính là tự làm tự chịu mà; khóc ròng nói.
- Lệ nhi, ngoan. Đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn trong phòng; ta đi giải quyết bọn chúng. Thượng Quan Thần Tinh dịu dàng dỗ dành Thượng Quan Hoa Lệ, quay mặt liền tràn đầy sát khí rời khỏi.
- Thượng Cửu, trông chừng tiểu thư, không cho nàng làm bậy Thượng Quan Thần Tinh dặn dò một câu liền biến mất.
Thiên Song Song một thân bạch y; đầu đeo khăn trắng; ủ rủ quỳ trước mộ Y Mục gia gia không nói một lời nào, nàng cũng không có khóc, lạnh lùng tựa băng sương.
- Gia gia, ta hứa sẽ giúp ngươi trả thù . Thiên Song Song giơ bàn tay phải lên thề trước nấm mồ; kiên định mà lạnh lùng làm cho ngươi ta đau lòng.
- Song nhi; gia gia sẽ hiểu cho ngươi; nếu đau lòng thì hãy khóc . Bạch Vân ôm lấy vai nàng; hắn cũng đau lòng Khổng lão nhân nhưng nhìn nàng tiều tụy lòng hắn còn đau hơn gấp trăm lần.
- Song nhi; về đi, gió lạnh Lãnh Phong mang một cái áo choàng qua bờ vai nhỏ bé của Thiên Song Song; Bạch Vân phối hợp nhường đường cho hắn. Không khí thê lương bao trùm khu nghĩa địa; tiếng quạ quang quắc làm người ta ngột ngạt đau lòng.
- Có tiếng chém giết . Lãnh Phong, Bạch Vân cùng Thiên Song Song đều là người có võ công cao nên rất mau chóng phát hiện. Lãnh Phong nội công cùng Thiên Song Song nhỉnh hơn Bạch Vân một chút nên lên tiếng cảnh báo.
- Đi xem Thiên Song Song dựa vào Lãnh Phong; nhẹ giọng đáp. Bạch Vân gật đầu tỏ vẻ đồng ý; ba người phi thân về hướng đánh nhau.
- Cứu, cứu ta . Tiếng người thất thanh kêu vang; hàng loạt âm thanh chém giết vang lên; tiếng kiếm leng keng; tiếng chém vào da thịt; tiếng rên rỉ làm người ta ghê sợ. Một mùi máu tanh ghê tởm làm người ta buồn nôn.
Thiên Song Song lạnh lùng nhưng mặt cũng nhăn một đoàn, bộ dạng như sắp nôn mửa.
- Song nhi, có sao không? Lãnh Phong trong ba người là bình tĩnh nhất, nhìn Thiên Song Song khó chịu nên nhu tình hỏi thăm.
Thiên Song Song lắc đầu ý nói không có gì; Bạch Vân nhìn hai người đưa tình khó chịu liếc mắt Lãnh Phong khinh bỉ. Ba người phi thân đến một cành cây cao nhìn lén.
- Bọn cẩu, chết hết đi Hắc y nam tử sát khí ngút trời chém tan nát bọn người kia không còn một chút nguyên vẹn, đỏ chót màu máu làm người ta kinh tởm đến nôn mửa