Âm thanh này so với lúc nãy còn mãnh liệt và rung động hơn.
Thậm chí Diệp Mộ Liễu có thể cảm nhận rõ ràng thân thể nàng dựa vào đang run rẩy.
Cho dù không quay đầu lại, nàng cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình lúc này của hắn.
Nhất định là rất dọa người!
Làm sao hắn lại tới đây?
Hắn nghe được nhiều hay ít?
Hắn sẽ cực kì thương tâm, khổ sở và cũng hết sức tức giận sao?
Diệp Mộ Liễu xoay người, muốn nhìn nam tử phía sai. Ai ngờ nàng bị người ta ôm chặt quá mức, không chịu cho nàng quay đầu lại.
“Đi!”
Một lúc sau hắn mới thấp giọng nói.
Ngẳn ngủn một chữ, nhưng Diệp Mộ Liễu nghe được sự run rẩy, áp lực và đau khổ trong âm thanh đó.
Hắn kéo nàng, biết mất tỏng bóng đêm, Thiên Phật điện phảng phất xa xa phía sai.
“Lý Ngọc...”
Nhìn nam tử trước mặt như muốn chạy trốn, tỏng lòng Diệp Mộ Liễu như bị kim đâm một cái, đau đớn vô cùng.
Lòng hắn nhất đi rất đau đớn phải không?
Phát hiện ra Mẫu hậu của mình lại cùng nam tử khác yêu đương vụng trộm...
Phát hiện ra Mẫu hậu và người khác liên thủ phản bội mình...
Còn muốn âm mưu đoạt chính giang sơn của mình, ngôi vị Hoàng đế của mình.
Cảm giác này như bị người ta hung hăng cắm một đao vào lồng ngực, nhất định sẽ đau triệt nội tâm, thống khổ hết sức.
Nếu không hắn làm sao có thể bỏ chạy như vạy.
Tránh được bộ dáng chật vật đây?
Thoát được kinh hoàng đây?
Trên đời này bị người gây tổn thương nhất không gì bằng bị người thân yêu nhất của mình vào lúc minh không phòng vệ nhất, khó khăn nhát lại ở sau lưng vụng trộm đâm một đao.
Một đao này tổn thương hoàn toàn trái tim, Lý Ngọc làm sao chàng lại phải chịu những cảnh như vậy!
Diệp Mộ Liễu, ngươi phải làm sao mới giúp được hắn đây?