“Thái hậu vốn là người Tuyết quốc, chuyện bà ta liên minh với Tuyết quốc cũng không lạ, chiếu theo chiều hướng mọi chuyện phát triển thì Tuyết quốc sợ rằng cũng chỉ là một quân cờ trong tay Phượng Kiêu mà thôi!” Long Trác Việt khoanh tay trước ngực, mày kiếm nhíu chặt, lạnh lùng nói.
Long Cẩm Thịnh cùng Nhan Noãn Noãn nghe vậy đều ngẩn ra, nhưng rất nhanh hiểu được hàm ý trong câu nói của Long Trác Việt.
“Thần Tôn giáo không những lệ thuộc Tuyết quốc mà còn có quan hệ vô cùng mật thiết với hoàng thất Tuyết quốc, Hoàng đế Tuyết quốc tự cho là có Thần Tôn giáo trợ giúp, lần này sứ giả hai nước chết ở Thương Nam quốc, nếu chúng ta không có bằng chứng chứng minh mình bị người ta hãm hại thì nhất định sẽ dẫn đến chiến tranh. Đến lúc đó, cho dù Tuyết quốc không tham dự thì Tây Thịnh quốc cùng Bắc Cách quốc cũng sẽ liên thủ với nhau, Thương Nam quốc tất bại trong tay hai nước. Hiện tại mọi quyền lực Thương Nam quốc đều nằm trong tay Thái hậu, nếu bà ta muốn Thương Nam quốc bị diệt thì chỉ việc khoanh tay đứng nhìn là xong. Đợi Thương Nam quốc bị hủy diệt, Tây Thịnh quốc cùng Bắc Cách quốc suy yếu, người có lợi nhất chẳng phải là Tuyết quốc sao?” Long Cẩm Thịnh càng nói, hàn ý trong đáy mắt càng dầy đặc hơn cả.
Quả nhiên là muốn thành đại sự thì phải biết chọn quả hồng mềm mà, Thương Nam quốc là nước yếu nhất trong bốn nước, đại hội tuyển chọn nhân tài lần này đúng là một thời cơ tốt cho Tuyết quốc a!
Nhan Noãn Noãn cười lạnh nói: “Cái này gọi là bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ rình bắt bọ ngựa a! Tuyết quốc nghĩ rằng Thần Tôn giáo sẽ giúp mình thu phục bốn nước nhưng lại không ngờ đến kẻ địch chân chính lại chính là Thần Tôn giáo! Sau khi tiêu diệt được Thương Nam quốc, cho dù Tây Thịnh quốc cùng Bắc Cách quốc có bị hao binh tổn tướng thì Tuyết quốc cũng không thể một kích hủy diệt được, để thu phục được bốn nước thì cũng phải hao tổn không ít tinh anh, lúc Hoàng đế Tuyết quốc lơi là cảnh giác chính là thời điểm Phượng Kiêu đoạt vị!”
“Như vậy thì không cần tốn nhiều công sức cũng có thể thống lĩnh được bốn nước, Phượng Kiêu này đúng là người âm hiểm mà!”
Long Trác Việt quay đầu nhìn bộ dáng căm giận cùng bất bình của Nhan Noãn Noãn, vội vàng đưa tay giúp nàng xoa huyệt thái dương nói: “Ai nói không phải đâu!” Hắn cười nói, nụ cười tràn ngập sát ý. Muốn thống nhất thiên hạ? Phượng Kiêu này đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà!
Long Cẩm Thịnh nhíu chặt mày: “Qủa nhiên càng lúc càng phiền toái, hoàng đệ, hiện tại chúng ta phải làm thế nào mới tốt đây?”
“Ngươi là hoàng đế, biện pháp hóa giải nguy cơ hẳn là phải do ngươi nghĩ ra mới đúng chứ?” Long Trác Việt rất vô lương tâm ném ra một câu.
Long Cẩm Thịnh không nói gì, khinh thường liếc hắn một cái, gần như phát khùng nói: “Ngươi đừng giỡn nữa, nghĩ ra cái gì thì mau nói ra đi!”
Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mĩ nhìn nghiêng của Long Trác Việt, đột nhiên mỉm cười nhìn Long Cẩm Thịnh nói: “Ý của Việt Việt chính là chúng ta phải trừ bỏ Thái hậu trước tiên!”
“Noãn Noãn quả nhiên hiểu lòng ta a!” Long Trác Việt vui sướng nhìn Nhan Noãn Noãn, gương mặt tuấn mĩ ngập tràn đắc ý.
“Nói thì dễ lắm!” Long Cẩm Thịnh nhìn hai người liếc mắt đưa tình, có chút không thoải mái, trong lòng giống như bị mèo quào, khó chịu vô cùng.
“Quốc nạn trước mắt, hai người các ngươi nghiêm chỉnh một chút được không hả?” Nếu không phải đã quen kiềm chế thì Long Cẩm Thịnh thật sự muốn nhấc chân đá bay hai người này rồi.
“Hoàng thượng, bình tĩnh một chút, chớ nôn nóng!” Nhan Noãn Noãn cười nói: “Ngày trước chúng ta không làm được không có nghĩa là bây giờ không làm được.” Nhan Noãn Noãn nói rồi, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Hào Phóng.
“Hào Phóng có được thuật đọc tâm, nếu Hoàng thượng lưu hắn lại trong cung thì sớm muộn gì cũng biết được tâm tư của Thái hậu, người vì sao không nghĩ đến sẽ dùng năng lực đặc biệt này của Hào Phóng làm bà ta thân bại danh liệt?”
Mắt phượng mở lớn, Long Cẩm Thịnh đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Nhan Noãn Noãn: “Ý của muội là chúng ta phải đi bắt gian Thái hậu?”
Nhan Noãn Noãn gật gật đầu: “Cũng coi như nhanh nhạy, đến lúc đó chứng cứ phạm tội ngay trước mắt, cho dù đám đại thần kia ủng hộ bà ta thì sao chứ? Bọn họ có thể nói gì hơn? Lời đồn sẽ nhanh chóng lan ra, Thái hậu thông dâm, dâm loạn hậu cung làm mất hết thể diện nữ nhân Thương Nam quốc, tội danh vũ nhục tiên hoàng của bà ta nặng như vậy, cho dù có công khải xử tử thì cũng chẳng ai dám nói gì!”
Long Trác Việt nghe Nhan Noãn Noãn nói, đôi mắt đẹp dần sáng lên: “Liễu Bình Dịch nắm binh quyền trong tay nên trước giờ chúng ta không thể làm gì hắn, một khi tin tức hắn cùng Thái hậu thông dâm truyền đến quân doanh, binh sĩ sẽ mất đi niềm tin, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta thu hồi lại binh quyền!”
Đến lúc đó, Thái hậu bị xử tử, binh quyền thu về trong tay, hắn chẳng phải sẽ là hoàng đế chân chính rồi sao? Nghĩ đến cuối cùng mình cũng có được tự do sau hơn mười năm khuất nghẹn, trong lòng Long Cẩm Thịnh không khỏi vui sướng.
Long Trác Việt nhìn nụ cười gian cùng ánh mắt vui mừng của Long Cẩm Thịnh, có lòng nhắc nhở nói: “Đừng cao hứng quá sớm!”
“Trẫm hiểu!” Long Cẩm Thịnh lập tức thu hồi lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Muốn nắm được nhược điểm của Thái hậu thì cần nhiều thời gian, việc quan trọng trước mắt là phải trấn an sứ thần Bắc Cách quốc cùng Tây Thịnh quốc!”
“Còn phải phòng ngừa Tuyết quốc thừa cơ ly gián nữa!” Nhan Noãn Noãn bổ sung thêm. Người bình thường trong lúc nổi nóng thường dễ bị người khác giựt dây, Tuyết quốc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi!
*~*
“Việt Việt, ngươi lo lắng sao?” Ngồi trong xe ngựa, Nhan Noãn Noãn tựa người vào ngực Long Trác Việt, nhẹ giọng hỏi. Mặc dù nãy giờ hắn vẫn trưng ra bộ dáng thản nhiên như không nhưng nàng hiểu được, trong lòng hắn một chút cũng không cảm thấy thoải mái, hắn chỉ là không muốn khiến Long Cẩm Thịnh cảm thấy áp lực mà thôi.
Long Trác Việt ôm lấy nàng, bạc môi mím chặt, ‘ân’ một tiếng coi như thừa nhận. Đây là quốc gia của hắn, là nhà của hắn, hắn không thể để nó diệt vong được.
Hai tay Nhan Noãn Noãn cầm lấy bàn tay to lớn của hắn, khẽ cười nói: “Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể hóa giải nguy cơ của Thương Nam quốc!”
Thanh âm mềm nhẹ, ôn nhu của nàng là một sự cổ vũ lớn lao đối với Long Trác Việt.
Sau khi Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn rời đi không bao lâu, sứ thần Bắc Cách quốc cùng Tây Thịnh quốc liền xông thẳng vào hoàng cung, muốn giúp những người đã chết đòi lại công đạo. Mà đi cùng, đúng như Nhan Noãn Noãn dự đoán, còn có cả sứ thần Tuyết quốc vừa tới nơi.
“Hoàng thượng, nếu ngươi không chào đón chúng ta đến Thương Nam quốc thì cứ nói rõ ra từ đầu, đâu cần chờ chúng ta tới rồi hạ sát như vậy chứ?”
“Sứ thần Bắc Cách quốc cùng Tây Thịnh quốc vừa đến kinh thành không bao lâu liền chết oan uổng, thật sự là khiến người ta thất vọng cùng đau khổ mà!”
“Nếu không phải Tuyết quốc chúng ta gặp chuyện đến trễ thì sợ là cũng đã chết không minh bạch như những người khác rồi!”
“Thương Nam quốc các người thật quá đáng, nếu dịch quán không an toàn vì sao không tăng cường binh lực bảo vệ từ trước?”
“Một đêm chết tới mười mạng người, các ngươi cứ im hơi lặng tiếng như vậy là sao?”
Từng lời nói đều như ngòi nổ vô tình, khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng sứ thần hai nước.
Long Cẩm Thịnh lập tức triệu quan viên trong triều tiến cung thương lượng đối sách.
Thái hậu thấy hắn không hỏi qua ý kiến của mình đã tự tiện làm chủ, tức đến không chịu được, vội vàng cùng Vạn Toàn đi thẳng đến đại điện.
Thái hậu không cho Long Cẩm Thịnh có cơ hội lên tiếng, đã vỗ ngực cam đoan với sứ thần hai nước sẽ tìm ra hung thủ thực sự giao cho hai nước, nếu không thì Thương Nam quốc tùy ý bọn họ xử trí!
Thời điểm tin tức này truyền tới Hiền vương phủ, Long Trác Việt nhíu mày, sâu trong đáy mắt hiện lên thứ ánh sáng chết chóc: “Mạnh miệng như vậy là quyết tâm muốn hủy diệt Thương Nam quốc sao?”
Nhan Noãn Noãn cũng không tránh được lo lắng: “Ngươi có thể nắm chắc nội trong năm ngày sẽ tìm ra hung thủ không?”
Nội trong năm ngày phải tìm ra hung thủ, quả thực là đùa giỡn người ta mà, cho dù bọn họ biết người là do Tuyết quốc cùng Thần Tôn giáo giết thì cũng không thể nào trong vòng năm ngày tìm ra hung thủ giao cho sứ thần hai nước được. Thần Tôn giáo nếu dễ đối phó như vậy thì bốn nước cũng không cần lễ nhượng với bọn họ như bây giờ.
Long Trác Việt không cần suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không thể, Thần Tôn giáo làm việc sao có thể dễ dàng lưu lại manh mối để người ta lần bắt được.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Nhan Noãn Noãn thấp thỏm không yên, vội vàng đứng dậy hỏi.
“Năm ngày tuy không đủ để tìm ra thủ phạm nhưng cũng đủ để làm một số chuyện!”
“Binh quyền trong tay Liễu Bình Dịch chính là cội nguồn sức mạnh của lão yêu bà, nếu say này thống nhất thiên hạ, bà ta vẫn là Thái hậu, nếu Phượng Kiêu đoạt vị thì bà ta lập tức sẽ không còn quyền lực gì nữa, nhưng nếu có Liễu Bình Dịch cùng binh quyền trong tay của hắn ủng hộ thì lại khác!”
“Ý của người là, Thái hậu nhất định sẽ sớm tìm Liễu Bình Dịch thương lượng đối sách? Nếu như vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ sớm có thể bắt gian tại giường rồi sao?”
Năm ngày sau, nếu ba nước phát động chiến tranh thì Liễu Bình Dịch nhất định sẽ lãnh binh xuất chiến, hắn nhất định sẽ không đánh hết sức mà tùy ý cho hai nước kia đánh bại, chỉ cần như vậy thì Thương Nam quốc tất sẽ bị diệt vong.
Chuyện này đúng là cần phải thương lượng kỹ lưỡng mới đúng. Lão yêu bà kia tâm tư quả thực không tầm thường mà, mặc dù sợ hãi Phượng Kiêu nhưng cũng không quên che giấu thực lực của bản thân.
Hai ngày sau, trời vừa chuyển tối, Nhâm Văn Hải mang theo khẩu dụ của Long Cẩm Thịnh tới Hiền vương phủ mời Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn tiến cung.
“Trò hay cuối cùng cũng bắt đầu rồi!” Khóe miệng Nhan Noãn Noãn không kìm được nhếch lên, nụ cười đầy châm chọc trong bóng đêm thập phần quyến rũ.
Hai người theo Nhâm Văn Hải đi tới ngự thư phòng, trong ngự thư phòng lúc này đã có không ít đại thần đứng đợi, gương mặt mỗi người đều mờ mịt, khó hiểu như nhau. Bọn họ căn bản không thể nghĩ ra lí do khiến Long Cẩm Thịnh triệu kiến bọn họ vào đêm hôm khuya khoắt như thế này.
Không lâu sau đó, bên ngoài ngự thư phòng vang lên tiếng thái giám thông báo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Thanh âm quần áo ma sát cùng với tiếng thỉnh an vang vọng trong ngự thư phòng.
Long Cẩm Thịnh mặc cẩm bào, gương mặt tuấn mĩ thập phần nghiêm nghị. Nếu nói lật đổ Thái hậu giành lấy quyền chấp chính là một chuyện đáng để người ta vui mừng thì thời hạn ba ngày còn lại để giao ra hung thủ lại khiến hắn đau đầu không thôi. Mặc dù biết Long Trác Việt đã bố trí ổn thỏa hết thảy mọi chuyện rồi, nhưng Long Cẩm Thịnh vẫn không thể nào làm như không có chuyện gì được.
“Chúng ái khanh miễn lễ!”
“Tạ Hoàng thượng!”
“Không biết Hoàng thượng đêm khuya triệu kiến chúng thần là có việc gì quan trọng ạ?” Thân là người đứng đầu bách quan văn võ, Thừa tướng Bạch Hồng Thụy đứng ra hỏi rõ nghi hoặc trong lòng mọi người.
Ánh mắt sâu thẳm của Long Cẩm Thịnh thản nhiên đảo qua một lượt những người có mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười như không cười nói: “Tối nay trẫm dẫn các vị ái khanh đi xem kịch hay!”
Hắn vừa dứt lời, đám đại thần không nhịn được tò mò, vểnh tai muốn nghe tiếp.
“Nhâm Văn Hải…” Long Cẩm Thịnh đột ngột kêu lên.
Nhâm Văn Hải hiểu ý, lập tức cúi người đáp: “Dạ, Hoàng thượng!”
Không đợi Long Cẩm Thịnh nói lão cần phải làm gì, Nhâm Văn Hải đã xoay người rời đi, lúc quay trở lại còn dẫn theo cả Vạn Toàn.
“Này…” Đám đại thần nghi hoặc nhìn nhau.
“Chúng ái khanh cứ đi theo trẫm là được!” Long Cẩm Thịnh nói rồi xoay người, dẫn đầu đoàn người tiến vào bóng đêm.
Nhâm Văn Hải giống như kéo tử thi, lôi lôi kéo kéo Vạn Toàn đã bị trói chặt như cái bánh trưng đi theo phía sau Long Cẩm Thịnh.
Đám đại thần thấy vậy cũng lục tục theo ra ngoài.
“Trong hồ lô của Hoàng thượng lại chứa cái gì đây?”