“Ừm ừm ừm.” Đầu Long Trác Việt gật như đánh trống, đột nhiên vồ phía Nhan Noãn ôm lấy nàng, kích động vô cùng nói:“Oa, quả nhiên vẫn là Noãn Noãn tốt với người ta nhất .”
Nhan Noãn cười hớ hớ vỗ bả vai Long Trác Việt, đối với hắn lại mượn cơ hội ăn đậu hũ cũng không giận:“Đó là đương nhiên, ai bảo chúng ta là tỷ muội tốt, huống chi ngươi cũng bảo vệ ta, ta nói rồi về sau cũng sẽ che chở cho ngươi.”
Nhan Noãn nghĩ, nếu là tỷ muội tốt, để Long Trác Việt thường xuyên ôm một chút như vậy, cũng không sao.
“Đúng rồi, chúng ta là tỷ muội tốt.” Long Trác Việt đầu dựa vào vai Nhan Noãn, cánh tay cứng như sắt thép gắt gao ôm lấy người Nhan Noãn, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, rất là hưởng thụ.
Bất tri bất giác, buồn ngủ đánh úp lại, mí mắt dần dần hạ xuống.
Thật ra thì hắn đã sớm không muốn làm tỷ muội tốt với Noãn Noãn!
Nhưng vì không muốn Noãn Noãn cùng hắn bảo trì khoảng cách, hắn nhẫn!
Nhan Noãn đợi lâu không thấy Long Trác Việt nâng đầu từ trên vai nàng lên, lòng sinh buồn bực, rũ một mắt xuống, chỉ thấy Long Trác Việt không biết khi nào đã nhắm mắt lại ngủ.
Lông mi thật dài cụp xuống, che khuất hai mắt trong suốt vô song, trên mặt ngăm đen, vết sẹo thật dài lộ rõ ra, nhìn qua xác thực có chút đáng sợ.
Nhan Noãn trong mắt hiện ý cười, mọi người đều chỉ nhìn bề ngoài cùng ngu đần của hắn, chưa từng xâm nhập tìm hiểu, Long Trác Việt cho dù ngốc, nhưng ngốc một cách đáng yêu, ngốc ngây thơ, như một đứa trẻ không rành thế sự, hồn nhiên vô tà.
So với những người quỷ kế đa đoan, Long Trác Việt thật sự tốt hơn rất nhiều.
Huống chi, dung mạo chân thật của Long Trác Việt, quả thực làm kinh động lòng người, nếu hắn dùng diện mạo thật sự gặp người, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu người đây.
Đột nhiên, lòng Nhan Noãn hiện lên một cỗ may mắn.
May mắn Long Trác Việt là một ngốc tử, cho dù hắn lộ ra khuôn mặt chân thật, một vương gia vừa ngốc lại không được sủng ái, sẽ không có người muốn gả cho hắn.
Nếu không lấy dung mạo trời sinh của hắn, còn không rước lấy một đám cuồng phong lãng điệp?
Nhưng vạn nhất còn có người không ham thân phận cùng địa vị của Long Trác Việt, chỉ ham mê sắc đẹp của hắn thì sao?
Rất nhanh, trong mắt Nhan Noãn tràn ra một chút sầu lo.
Nàng nâng lên tay kia còn khả năng hoạt động, nhẹ nhàng chạm vào mặt Long Trác Việt, đem mặt nạ bên ngoài cẩn thận dán dính lại.
Biện pháp bảo vệ tốt nhất, chính là làm cho Long Trác Việt vẫn duy trì bộ dáng này, như vậy không thể làm cho người ta có cơ hội thèm nhỏ dãi “Sắc đẹp” của hắn.
Tiếng ngáy tinh tế truyền ra, Long Trác Việt ngủ vô cùng say.
Nhan Noãn không nhịn được nói thầm một câu:“Thật đúng là đem nàng thành chăn thịt người ôm lấy , không phải nói không có bị con thỏ nhỏ là không ngủ được sao?”
Cũng không biết lời nói là thật hay giả, rất không thể tin được.
Xe ngựa trải qua đường cái huyên náo, tiếng hò hét, tiếng rao hàng bên tai không dứt, chỉ nghe thôi đã có thể tưởng tượng dưới chân thiên tử, cảnh kinh thành phồn vinh náo nhiệt.
Nhan Noãn vô lực nhìn Long Trác Việt ôm nàng ngủ, ngay cả muốn nhấc rèm kiệu lên nhìn cảnh tượng ngoài xe ngựa đều làm không được, đối với đường xá cổ đại thật hiếu kỳ, làm cho Nhan Noãn trong lòng giống như bị mèo cào.
Cho dù không có tiền mua, nhìn xem cũng được a!
Nhan Noãn thật muốn đem thân thể Long Trác Việt đẩy ra, chính là tay giơ đến giữa không trung, vẫn là dừng lại , do dự một lát, nàng sâu kín thở dài một tiếng, thả tay xuống, nhận mệnh tiếp tục cấp Long Trác Việt làm gối đầu.
Nàng như thế nào lại có ý niệm không đành lòng quấy rầy Long Trác Việt ngủ.
Chung quanh dần dần trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn lộn, không bao lâu, xe ngựa dừng lại, tiếng Phong Cốc vang lên:“Vương gia, vương phi, đã đến Vương phủ.”
Không biết là do giọng Phong Cốc quá lớn ầm ỹ đến Long Trác Việt, hay là do Long Trác Việt ngủ đoán được thời gian, vừa đến Vương phủ tự động tỉnh dậy.
Khẽ dụi mắt, Long Trác Việt chậm rãi mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, trong trạng thái mơ màng giống như trẻ con mới sinh, ngây thơ không biết.
Thật lâu sau, Long Trác Việt mới mở miệng:”Noãn Noãn, chúng ta ở đâu?”
“Đến Vương phủ , xuống xe đi.”
“Ừm.” Long Trác Việt lại xoa xoa mắt, mới mơ mơ màng màng đi theo Nhan Noãn xuống xe ngựa.
Chóp xe ngựa rất thấp, thời điểm ra khỏi xe cần khom mình xuống, Nhan Noãn đi ở phía trước, Long Trác Việt đi ở phía sau, lúc nhấc chân, hắn không lưu ý giẫm lên làn váy của Nhan Noãn.
Chỉ nghe “Bing” một tiếng, cả người Nhan Noãn nhào về trước, biểu tình nháy mắt trở nên tối tăm, gân xanh trên trán ẩn ẩn nhảy lên.
Long Trác Việt nghe thấy tiếng Nhan Noãn ngã xuống đất chốc lát hoàn toàn thanh tỉnh lại, nhìn Nhan Noãn bởi vì “Sai lầm” của mình mà gặp nạn, tiểu tâm can không ngừng run run, lo lắng Nhan Noãn té bị thương , càng sợ hãi Nhan Noãn sẽ tức giận mắng hắn, sau đó không để ý tới hắn.
Noãn Noãn không để ý tới hắn, hắn sẽ thương tâm đến chết .
“Oa, Noãn Noãn, ngươi làm sao vậy.”
Nhan Noãn nâng tay đứng lên, lại phát hiện làn váy còn dưới chân Long Trác Việt, làm nàng không động đậy được, không khỏi nghiến răng nghiến lợi:“Đem ngươi chân lấy ra cho ta.”
Còn có ý tốt hỏi nàng làm sao vậy? Nàng ngã sấp xuống còn không phải do hắn ban tặng sao.
Dựa vào, không nghĩ tới Nhan Noãn nàng sẽ có một ngày mắc phải sai lầm đơn giản như thế.
“A?” Long Trác Việt đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mới hậu tri hậu giác phản ứng Nhan Noãn nói cái gì, đem chân mình dời đi, nghiêng người vòng đến bên cạnh Nhan Noãn, giơ tay nâng nàng dậy.
“Noãn Noãn, thực xin lỗi , thật sự là váy của ngươi quá dài , ta vừa mới thức dậy còn chưa thanh tỉnh, không có chú ý tới.”
“Ngươi còn ngụy biện .” Nhan Noãn tức giận trừng hắn một cái, xoa xoa khuỷu tay đụng vào tấm ván, cư nhiên còn nói váy nàng quá dài, như thế nào không nói hắn đi đường không có mắt:“Chưa tỉnh ngủ là do ngươi ngủ thật thoải mái a.”
Sớm biết nàng gặp phải tai họa này, sẽ bằng bất cứ giá nào đánh thức Long Trác Việt.
“Đúng rồi đúng rồi, người ta thật sự ngủ rất thoải mái, thì ra ôm Noãn Noãn cũng có thể ngủ.” Về sau không có bị con thỏ nhỏ, hắn có thể ôm Noãn Noãn ngủ.
Phát hiện kinh hỉ này, làm cho Long Trác Việt cười đến mặt mày cong cong, kích động không thôi.
Nhan Noãn không nói gì, khóe miệng hung hăng run rẩy một chút.
Trời ạ, nàng vì sao cùng Long Trác Việt so đo, quả thực là đàn gảy tai trâu, vĩnh viễn ông nói gà bà nói vịt, nàng nói đông, Long Trác Việt có thể nhận được tây.
Ông nghe được bên trong xe ngựa khác thường, Phong Cốc hỏi.
“Không có việc gì.” Nhan Noãn lắc đầu nói, sau đó đi xuống xe ngựa.
Long Trác Việt ân cần vây quanh Nhan Noãn, không ngừng hỏi han ân cần:”Noãn Noãn, tay có phải rất đau hay không, người ta giúp ngươi thổi vù vù.”
“Không cần.”
“Người ta giúp ngươi xoa xoa.”
“Không cần.”
“Người ta giúp ngươi sờ sờ.”
“Không cần.”
Nhan Noãn vừa nõi xong, Long Trác Việt chợt vang lên tiếng khóc kịch liệt:“Oa ô ô ô ô, Noãn Noãn không thể không để ý tới người ta , ô ô ô ô, người ta cho ngươi giẫm trở về được không.”
Long Trác Việt nhanh chóng túm ống tay áo Nhan Noãn, bộ dáng đáng thương hề hề giống như sủng vật sắp bị người vứt bỏ, nước mắt trong suốt đọng trên lông mi, nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt tựa như xâu chuỗi bị chặt đứt chỉ rơi xuống.