Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng có tiếng “ọt ọt” vang lên. Ai cũng quay qua nhìn người gây nên tiếng động.
-Hì hì, trưa con ăn không no lắm.
Ngọc Ân gãi gãi đầu cười nói. Ai da, bé xấu hổ quá cơ.
Đường Hiên cảm thấy khắc tinh của mình là đây rồi. Sao con trai anh lại có thể mất mặt thế được cơ chứ, nó xuất hiện là đày ải anh phải không? Ôi trời ơi.
-Tiểu Ân, chị nhớ trưa nay em ăn tới năm cái bánh bao cơ mà.
Ngọc Diên không bỏ sót cơ hội mà trêu chọc em trai. Đáp lại là một cái trợn mắt của Ngọc Ân.
-Mẹ Di ơi, Nghị Nghị cũng đói bụng.
Tiểu Nghị làm một biểu tình rất ư là đáng thương làm nũng với nàng. Nếu Vân Yên ở đây thể nào cũng thương tâm cho coi, huhu con trai cô rất ít khi làm nũng với cô a. Nhưng chỉ cần rảnh một chút là dính lấy Thiên Di, đúng là phân biệt thân sơ mà.
-Cũng sáu giờ tối rồi, có cơm tối rồi đó. Chúng ta đi ăn thôi.
Triệu Hàng nhìn ra ngoài thấy trời đã tối rồi. Không ngờ các anh lại nói chuyện với các bé lâu như vậy, chắc các con cũng đã đói bụng rồi nhưng không dám nói.
-yeahhh.
Mấy đứa trẻ vui vẻ kêu lên. Nàng cũng chẳng có gì để ý, bình thường nàng cũng không câu nệ việc ăn uống cho lắm. Mấy anh mỗi người dắt một đứa đi về phía trước. Nàng dắt tiểu Nghị cùng Thiên Quân đi phía sau. Ngô Lâm dắt Diên Nhi đi tụt lại phía sau đi ngang bằng với nàng. Anh nhìn nàng bình tĩnh thong dong có chút khó mở miệng hỏi.
-Con chim lớn của em đi đâu rồi?
-Baba đang nói Hỉ Tước ạ?
-Nó gọi là Hỉ Tước sao?
-Dạ. Hỉ Tước đã đi phía trước dò đường rồi, một chút nữa mới quay lại.
-Thế sao.
…….
-Thiên Di, mấy con rắn ấy em nói có ích là như thế nào?
-Da rắn tốt có thể làm đồ bảo hộ, thịt rắn ăn. Độc rắn làm thuốc.
-Sao em lại biết mấy thứ này?
-Đọc sách, thử nghiệm.
-Thịt rắn này có thể ăn được sao?
-Chúng con vẫn ăn thịt động vật dọc đường tới đây mà?
-Con ăn gì nào?
-Cua nè, cá nè. Có cả thịt chuột nữa cơ, nhiều lắm ạ.
-Anh Ngô Lâm, thịt của tang thi động vật vẫn ăn được mà, chẳng qua khi xử lý có chút rườm ra mà thôi. Tối nay chắc có thịt rắn đó, anh ăn thử xem. Nếu thấy được có thể săn bắt để tăng khẩu phần cho đoàn xe.
-Uhm, cảm ơn em Thiên Quân.
Mấy anh chàng đi phía trước nghe đoạn đối thoại của Ngô Lâm và nàng thì cảm thấy ngạc nhiên. Các anh chỉ biết trước kia nàng cũng là người thông minh, thủ đoạn trên thương trường không kém các anh nhưng khi đó cô cũng chỉ mười tám tuổi mà thôi. Nhưng sau năm năm này nàng lại càng thêm thâm sau khó lường. Hiểu biết của cô còn rất uyên bác nữa.
Rất nhanh đã đi đên khu vực ăn uống của nhà xe. Đây là một túp lều được dựng tạm nhưng bên trong được bố trí vô cùng ngay ngắn. Chỗ ăn được tách riêng ra chỗ nấu, bên trong chỗ nấu có hơn mười người phụ nữ trung niên đang bận nấu ăn. Thức ăn được phân chia rất rõ ràng. Di năng giả được cung cấp thực phẩm đầy đủ hai bữa sáng và tối. bữa trưa thì ăn bánh bao cùng với súp. Còn người thường chỉ được ăn hai bữa sáng tối nhưng cũng chỉ được một chén cơm hoặc 1 chén cháo cùng với cái bánh bao. Người già và trẻ em sẽ được ưu tiên hơn một chút là buổi trưa có phân phối thêm bánh quy hoặc bánh mì nhỏ. Đoàn xe quá đông mà thực phẩm được phân phối như vậy là quá tốt đối với một đoàn xe.
Cả nhà ăn khi thấy các đội trưởng dắt theo mấy dứa trẻ theo thì rất kinh ngạc, phải biết bình thường các đội trường rất ít đi cùng với người khác, cũng rất ít khi ngồi ăn cùng với thành viên gia tộc. nhiều dị năng giả tham gia vào cuộc chiến hồi chiều nhận ra đây là mấy đứa trẻ cùng chiến đấu với mấy đội trưởng nên khi thấy họ đi cùng nhau đều phán đoán mấy bé là con của các đội trưởng. Đúng là cha nào con nấy.
Mấy anh dẫn mấy bé đi đên một cái bàn dài trong một góc có đầy đủ ánh sáng và sạch sẽ nhất. Vừa nhìn là biết đây là chỗ dành riêng cho mấy anh. Cái bàn này dài rộng đủ chỗ cho cả hai mươi người ngồi nên các bé cũng không làm nũng ngồi trên đùi baba mà tự ngồi ghế riêng nhưng phải ngồi ngay cạnh baba. Thiên Di thì ngồi giữa Ngô Lâm và tiểu Nghị. Vân Yên còn bận việc nên tiểu Nghị ở cùng nàng.
Các nàng vừa mới ngồi xuống đã có người mang thức ăn lên. Thức ăn gồm có cơm trắng, thịt xào đậu, cá hộp. Thức ăn như vậy là rất đầy đủ rồi.
Nàng cảm nhận có một ánh mắt luôn nhìn về phía này, nhìn lại đó là một bé gái bằng tuổi Tiểu Nghị. Cô bé nhìn các bảo bảo của cô bằng một ánh mắt ước ao, cô bé luôn chăm chú nhìn Ngọc Diên đang được Ngô Lâm gắp thức ăn cho. Nàng vẫy tay với đứa bé thì bé ngay lập tức nở nụ cười vui vẻ và chạy lại đây. Ngọc Hàn trông thấy bé thì vẫy tay kêu “Yên Ly” thật lớn. Các bé khác thấy thế cũng vẫy tay với cô bé và kêu tên cô bé.
-Yên Ly!
Ngọc Diên nhảy xuống khỏi ghế, chạy đến nắm tay cô bé dắt cô bé tới bàn ăn nhà mình. Bé giới thiệu vợi mọi người về cô bé, rồi cũng giới thiệu mọi người trong gia đình mình bao gồm mấy baba nữa cho bé Yên Ly nữa cơ. Còn bé Yên Ly thì cứ phải choáng ngợp vì độ đông đúc của gia đình mấy anh chị mà cô bé mới quen.
-Đây là mẹ của bọn chị.
Tiểu Diên Nhi dắt bé đến trước mặt mẹ mình giới thiệu. Yên Ly ngưỡng mộ không thôi, hóa ra dì xinh đẹp gọi mình qua đây là mẹ của anh chị thật xinh đẹp, như tiên nữ trên trời vậy đó.
-Mẹ ruột ạ?
-Chứ sao.
Nàng bảo Yên Ly cũng ở lại ăn cùng mọi người, nàng thấy cô bé nhỏ vậy mà ngồi chỗ kia cũng không ai chăm sóc.
-Sao không có thịt rắn ?
Thiên Quân sau khi gắp một vài miếng thức ăn ăn thử rồi nói.