Buổi trưa các bé cùng nhau dùng bữa trong xe cùng với gia đình của baba, các bé muốn ăn cơm cùng mẹ cơ nhưng mà baba nói mẹ đã dùng bữa rồi nên không tới.
Các bé vẫn còn chưa biết Diên Nhi bị ức hiếp đấu nếu không lại quậy một trân cho coi.
Trong xe của nàng, Tiểu Diên vùi vào lòng nàng khóc một trận, dù cho mọi người trêu chọc thế nào bé cũng không cười chút nào làm cho Vân Yên và Thiên Quân nhìn thấy liền hoảng. sau khi dỗ dành tiểu Diên Nhi ăn trưa rồi ép bé phải ngủ trưa nàng mới yên tâm một chút. Từ khi con ra đời đến nay nàng chưa bao giờ để con chịu một chút đau nào, con đau thì mẹ cũng đau người mẹ nào cũng vậy thôi.
Nàng chưa biết phải giải quyết chuyện này như thế nào đây? Không thể vì ích kỷ mà không cho con nhận cha nhưng chính anh ta cũng đâu có lỗi lầm gì. Thôi thì thời gian này cứ để bé ở lại đây không cho bé qua xe Ngô gia là được.
*************
Tại xe của Ngô gia, bầu không khí trở nên trầm lặng không ai nói một câu nào.
-Tiểu Lâm, con bé không sao chứ?
Ngô ba không thể chịu nổi bầu không khí này nên hỏi Ngô Lâm, với lại ông cũng rất lo cho cháu nội của mình. Khi con bé rời khỏi trông rất đáng thương, chắc con bé thương tâm lắm.
-Bé rất buồn, ba đừng lo mẹ bé sẽ chăm lo tốt cho bé mà.
Ngô Lâm cứ nghĩ đến con gái chịu đựng cho đến khi về đến xe nàng mới khóc khiến anh nhớ lại liền đau lòng. Chắc con bé buồn và thất vọng lắm, cứ nhìn hôm qua bé gặp anh mà vui tới cờ nào thì biết.
-Mẹ con bé cũng ở trong đoàn xe.
-Dạ, hôm qua cô ấy và các bé mới tới.
-Hừ, chắc muốn dựa vào con gái để leo cành cao chứ gì, đừng hòng ta cho một đứa con gái không rõ lai lịch vào cái nhà này.
-Mẹ nghĩ gì thế? Chắc gì cô ấy đã thích con mà muốn vào hay không vào nhà mình. Con Diên nhi, con bé là con gái con cũng là cháu mẹ nên xin mẹ đừng ghét bỏ con bé.
-Tiểu Lâm con đừng mù quáng như thế? Con bé đã năm tuổi rồi nếu cô ta muốn con của con có cha đã sớm để con nhận lại con mình rồi mà không phải chờ đến tận bây giờ, hừ, chắc cô ta có mục đích nào đó.
-Cô ấy không muốn mấy đứa bé nhận lại cha đâu, là mấy đứa trẻ muốn nên cô ấy chiều thôi.
-Con nói thật chứ Tiểu Lâm?
-Dạ, ba không biết chứ hôm qua cô ấy đã cứu cả đoàn xe.
-Hừ, tiểu Lâm con đừng mong thổi phồng cô ta lên mà mẹ chấp nhận cho mẹ con cô ta vào nhà này đâu. Một người phụ nữ mang theo dứa co làm sao có thể giúp dỡ đoàn xe chứ. Nếu nói con và sáu đứa khác thì mẹ còn tin được.
-Mẹ.
-Thôi không nói chuyện này nữa, dù gì mẹ cũng không chấp nhận một đứa cháu không rõ nguồn gốc như thế đâu. Mẹ sẽ liên hệ với An gia để tổ chức hôn lẽ sớm cho con và An Trinh đến lúc đó con muốn bao nhiêu đứa con mà không được.
-Tiểu Lâm con đừng lo, ba sẽ thuyết phục mẹ con. Còn nữa ba muốn gặp mẹ đứa trẻ.
-Dạ. cảm ơn ba. Còn chuyện gặp cô ấy thì con sẽ cố thuyết phục nhưng chưa chắc cô ấy đã chịu gặp ba đâu.
-Ông đừng làm những chuyện vô ích tôi không đồng ý đâu.
Bà Ngô “hừ” không thèm nghe ông Ngô nói chuyện.
Ngô Lâm thấy mẹ mình cố chấp như thế thì không còn cách nào cả. Mẹ muốn anh kết hôn với An Trinh nhưng anh không hè có tình cảm gì với cô ta chút nào cả, đến mặt mũi cô ta như thế nào anh còn chẳng nhớ, đính hôn với cô ta chẳng qua là do mẹ anh ép buộc mà thôi.
An Trinh là em gái dòng nhánh ngoài của An gia. Theo An Thế Kiệt nói cô ta cũng là một kẻ có thủ đoạn có thể bám vào dòng chính nhà anh để leo lên.
Chiều tối anh qua đón Tiểu Diên đi dùng cơm nhưng cô bé không còn vui vẻ lao vào lòng anh muốn anh ôm nữa mà chỉ lễ phép từ chối anh, cô bé nói cô bé muốn ăn cùng với mẹ. Anh dỗ dành nhưng không thể được cô bé chỉ nói vài câu vô nghĩa rồi quay vào xe.
Thiên Di đi qua nói với anh:
-Tiểu Diên không muốn thì đừng ép buộc.
-Anh chỉ muốn…
-Con bé đang bị sốc, tạm thời vài ngày anh đừng gặp con bé.
-Thiên Di! Anh thay mẹ anh xin lỗi, là mẹ anh đã làm con bé tổn thương.
-Người lớn không nên vì cố chấp, ý muốn của mình mà làm tổn thương một đứa trẻ.
-Anh hiểu.
-Thôi, anh về đi.
-Ừm.
Ngô Lâm buồn bã đi về, anh thật là một người cha thất bại. hôm qua vui vẻ gặp mặt bao nhiêu thì hôm nay buồn bã bấy nhiêu. Vết thương mà Tiểu Diên bé bỏng nhận phải là quá lớn với cô bé không biết cô bé có bị gì về tâm lý không. Anh là bác sĩ nhưng có những thứ gọi là tâm bệnh anh cũng không thể chữa khỏi