Chiếc quần thể thao dệt chín điểm thông khí, rộng rãi giản dị, ôm lấy cặp đùi, nhìn có vẻ gầy gò, ống quần túm nhỏ lại, lộ ra mắt cá chân, phóng khoáng mạnh mẽ.
Nếu bỏ qua cục u kia, đây quả thật là đôi chân hoàn mỹ đẹp mắt.
Nhưng lúc này, dưới lòng bàn tay, vật no đủ nóng rực cách một lớp vải kia thỉnh thoảng nhảy lên một chút, giống như con người của anh, mang đến cho người khác cảm giác tràn đầy sức sống, cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.
Khuôn mặt Bạch Phù nóng bừng, muốn thu tay lại nhưng anh không đồng ý.
Cô nhịn không được gọi: “Tông Bách!”
Mặt mày Tông Bách thả lỏng, khoé mắt cong lên, cười như không cười, nói: “Tôi cứ tưởng là cậu không biết tên đầy đủ của tôi.”
Bạch Phù trừng anh, đây không phải là chuyện cô muốn nói!
Tông Bách nhìn vào ánh mắt của cô, cười khẽ: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang cùng cậu thảo luận về cấu tạo cơ thể con người thôi.”
Quỷ mới tin anh.
Bạch Phù lại muốn rút tay ra.
Tông Bách ấn chặt tay cô, không cho cô vùng vẫy, vẻ mặt nghiêm túc: “Mọi người vẫn thường nói, thực tiễn mới mang lại kiến thức chính xác, tiết sinh học chỉ có bản vẽ mô phỏng, nếu muốn tiếp xúc thực tế, phải học đại học y khoa mới có thể trải nghiệm được, hiện tại có một cơ hội bày ra ở trước mặt cậu, nghe nói thành tích của cậu không tồi, vậy lòng hiếu học đâu rồi?”
Toàn bịa chuyện! Đồ lừa dối!
Nhưng ý muốn từ chối của Bạch Phù lại giảm bớt.
Lòng hiếu học, cô thật sự có.
Biết rõ anh lừa gạt và dụ dỗ mình, nhưng cô vẫn bị lý do này làm động tâm.
Tiết sinh học chỉ toàn là tranh vẽ, không có được tính chân thật đến mức khách quan.
Tông Bách nhìn chằm chằm cô, thấy cô chớp mắt do dự, cơn hưng phấn thầm kín xông lên đại não của anh, anh trầm giọng, nói: “Tôi đếm đến ba, nếu cậu không phản đối thì sẽ cho cậu xem.”
Bạch Phù cảm thấy giọng nói của anh như lon nước có gas vị đào ướp lạnh vào ngày hè, bọt bóng dưới đáy ly thuỷ tinh, vách ly bám đầy hơi nước, uống vào một ngụm, mơ hồ say mê và có chút ngất ngây.
Trong lúc cô thất thần, anh bắt đầu đếm.
“Một.”
Cánh môi Bạch Phù khẽ nhếch, muốn nói cậu không cần đếm, tôi sẽ không xem, nhưng lời nói nghẹn lại ở cổ họng, làm thế nào cũng không phát ra được.
Còn có hai giây.
“Ba. “
Anh dựng thẳng ba ngón tay lên, lắc lư qua lại trước mặt Bạch Phù: “Đã hết thời gian.”
Bạch Phù mím môi: “Số hai đâu?”
Khoé môi Tông Bách cong lên: “Ai nói có hai?”
“Cậu chơi xấu.”
Bạch Phù cảm thấy bị anh lừa gạt, cô có chút bực mình, đồng thời lại thở phào trong lòng, dường như anh đã quyết định thay cô, bản thân không phải cảm thấy tội lỗi vì đã kìm nén lại chính mình vì đạo đức.
“Dù sao thì tôi đã đếm tới ba rồi, cậu cũng có phản đối đâu.”
Tông Bách buông tay cô ra, sờ đến lưng quần của anh, tuỳ ý tuột xuống, quần dài được cởi ra.
Bạch Phù không ngờ anh chưa nói tiếng nào đã trực tiếp cởi quần như vậy, cô liếc mắt nhìn háng anh một cái.
Không có quần dài che lại, hình dạng côn thịt hiện ra rõ ràng ở đỉnh quần lót, chiều dài rất khả quan.
Cô thậm chí còn quên dời mắt đi.
Tông Bách nắm mép quần lót, chuẩn bị kéo xuống, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của người trên mạng, có những cô gái cảm thấy sợ con trai vì dương vật xấu xí của họ.
Vì thường xuyên nhìn thấy nên anh không cảm thấy như vậy, nhưng lỡ như cô lại ghét bỏ thì sao?
Anh bắt đầu do dự.
Bạch Phù thấy anh bất động, vẻ mặt có chút nhụt chí, nếu đổi lại là bình thường, cô sẽ khuyên anh dừng lại trước bờ vực, nhưng qua vài lần đối đầu, cô sợ với việc làm trái ý anh, cố ý nói.
“Không tiếp tục nữa?”
Tông Bách đối diện với đôi mắt của cô, trêu chọc: “Muốn nhìn đến như vậy sao?”
“Vậy cậu cởi đi.” Bạch Phù đánh cược anh sẽ không.
“Thỏa mãn cậu.”
Anh kéo mạnh xuống, ngoại trừ đáy quần kẹt lại dưới háng, còn lại đều được kéo đến đùi một cách trơn tru.
Côn thịt như chiếc gậy chọc mèo lắc lư lên xuống để lại dư ảnh, vài giây sau mới ở yên một chỗ.
Ấn tượng đầu tiên của Bạch Phù đối với nó chính là dài, thô và đàn hồi.