Từ hôm Vương Hàn hôn cô, cũng không về nhà nữa. Hiểu Lan Yên nhiều lúc vẫn tự hỏi, trong lòng cô là nhẹ nhõm, hay là mất mát?
Hắn ta cuối cùng vẫn chỉ coi cô là ô sin, không hơn không kém. Đấy là điều đương nhiên, nhưng đã như vậy, thì tại sao đối với cô... lại còn... Chẳng lẽ hắn nghĩ con người cô rẻ mạt đến vậy? Mấy ngày nay cô ở nhà một mình, tự thấy mình chẳng khác gì thứ đồ bỏ đi, chân tay tê liệt hết cả rồi.
“Cạch”
Tiếng cửa mở? Vậy là Vương Hàn về? Hay là nhà bác Trần? Đều không phải, từ cánh cửa rộng lớn, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp bước vào. Các nét trên gương mặt bà thể hiện rằng, bà đã không còn trẻ nữa.
- Chào bác... bác tìm ai ạ?
- Cháu là ai?
- A, cháu là Lan Yên, cháu giúp việc cho nhà này ạ.
- Thảo nào nhìn cháu lạ quá, ta nhớ tháng trước còn là người khác mà...
Hiểu Lan Yên cũng không nói được gì nữa, kinh khủng chưa, cái nhà này mỗi tháng thay một giúp việc đấy! Hiểu Lan Yên đã ở đây gần một tháng, chắc khoảng ít ngày nữa thôi, cô cũng sẽ bị đá bay ra khỏi cái biệt thự này, trở lại với đường xá, không nhà không cửa, không ăn không mặc, và... không còn phải nghĩ đến Vương Hàn...
- Tiểu Yên, sao thế? Sao tự nhiên đơ ra vậy?
- A, cháu xin lỗi, mà cháu vẫn chưa biết bác là ai...
Người phụ nữ kia im lặng vài giây, nhìn cô rồi mở miệng:
- Ta là chị họ bác Trần, lên đây giải quyết chút việc.
- Ra vậy, thật tiếc quá, cả nhà bác Trần lại vừa về quê của bác gái chưa lên. Bác có mệt không, bác ngồi đi để cháu lấy nước cho bác. Muộn như vậy, bác đã ăn gì chưa?
Người phụ nữ thoáng ngẫm nghĩ, sau đó lại nở nụ cười hiền hậu:
- Ta ăn rồi, con ngồi đây nói chuyện với ta cho vui.
Lan Yên ngạc nhiên, cô còn không biết gì về bác ấy, thì nói cái gì đây? Nhưng cô cũng không thấy lo sợ, nếu bác ấy được sự đồng ý của mấy chú bảo vệ, thì chắc chắn là người quen rồi!
- Tiểu Yên, con về đây giúp việc được mấy tháng rồi?
- Dạ, con làm được gần một tháng.
- Làm thế nào mà con được nhận?
- A, là do con làm hỏng xe của cậu chủ, nên bị bắt về làm công ạ. - Hiểu Lan Yên thành thật nói ra, không chút giấu giếm.
- Vương Hàn sao? Từ khi nào nó trở nên không lí lẽ như vậy?
Gọi... gọi... thẳng tên cậu chủ? Hiểu Lan Yên run run, không phải chứ, xem ra quý bà này cũng không vừa đi!
Phát hiện mình lỡ miệng, người phụ nữ cười trừ, lại hỏi cô:
- Yên Yên, ta hỏi thật nhé. Con làm ở đây cũng lâu như vậy rồi, thấy cậu chủ như thế nào?
- Cậu chủ ấy ạ? Cậu ấy, thực ra thì kì lạ lắm, con rất sợ cậu ấy, nên cũng không dám nhận xét.
- Kì lạ?
- Cậu ấy lạnh lùng, không lí lẽ, lại hay bắt nạt con nữa!!
Người phụ nữ vì bất ngờ mà trợn tròn mắt, hỏi lại cô để xác minh:
- Bắt nạt con??
- Đúng vậy, như vậy thật xấu tính, còn có... còn có...
Còn có chuyện hôm trước, nhưng cô đương nhiên giấu đi, không kể ra. Hay ho gì mà kể chứ, với lại từ nãy cô nói xấu hắn cũng nhiều rồi...
- Vậy con, có thích cậu chủ không?
- Thích? Không, sao lại thế ạ. Con không...
- Được, con không cần gấp thế, ta biết rồi mà.
Nói ra chữ “không”, trong lòng Hiểu Lan Yên không hiểu sao lại có chút khó chịu, là vì cô nói lời trái với lòng mình sao? Không phải, cô thích hắn thì sao, mà không thích thì sao? Cô quen hắn mới một tháng, nhưng cô hiểu rằng, loại người trăng hoa lại lãnh khốc ấy, cơ hồ sẽ không bao giờ có thể nhìn về phía cô đâu.
Không biết qua bao nhiêu lâu, chuyện trên trời dưới biển cô và chị họ bác Trần đều đã nói qua. Bác ấy dường như không có dấu hiệu ngừng nói, Lan Yên vì mấy đêm nay mất ngủ nên đã buồn ngủ lắm rồi...
Khi cô đang định lên tiếng chúc ngủ ngon, cánh cửa rộng lớn lại mở ra, lần này thì đúng là Vương Hàn về, trên người còn sặc mùi rượu, còn có Tô Kiều Kiều, đang từng bước nặng nhọc dìu hắn ta vào nhà.
Chị họ bác Trần cũng nhìn thấy cảnh này, nhìn cô, lại nhìn Vương Hàn, khẽ lắc đầu. Nhưng rất nhanh, lại nở nụ cười hiền hòa:
- Tô tiểu thư, cảm ơn cháu đã đưa Vương Hàn về. Cũng đã muộn, cháu mau về ngủ đi!
- Bác... - Tô Kiều Kiều có chút kinh ngạc mà kêu lên, lại lập tức bị chặn họng.
- Được rồi, khỏi phải tạm biệt.
Nói rồi kêu một chú bảo vệ dìu Vương Hàn lên lầu. Hắn rõ ràng không say, chỉ là trước mắt cô giả vờ mất kiểm soát vì bia rượu, nhưng không ngờ về đến nhà lại gặp tình cảnh này...
Chị họ bác Trần nhìn Hiểu Lan Yên chôn chân xuống nền nhà, cười tủm tỉm, rồi cũng lên tầng đi ngủ.
Tô Kiều Kiều giậm chân tức giận, ai oán nhìn lên lầu, đúng là làm hỏng chuyện tốt của người ta! [Tác giả: Chuyện gì thì biết rồi đấy:v]. Lại nhìn Lan Yên, trong mắt rất rõ là khinh thường:
- Con hầu quê mùa, mày cũng khá đấy, đã la liếm đến người nhà ông chủ rồi?
Lan Yên không hiểu gì, nên quyết định không tranh cãi:
- Tô tiểu thư, chúc ngủ ngon!
Nói một câu rất nhanh rồi chạy vội lên tầng, cô vừa buồn ngủ, lại vừa khó chịu. Hắn ta đúng là không ra sao, uống rượu đến mức đi không vững, lại còn phải để phụ nữ đưa về, đàn ông sao lại bê tha như vậy!
Nhưng có điều cô không biết rằng, sự trách móc của cô, chính là biểu hiện của lo lắng...
Trong căn phòng rộng lớn sang trọng, tiếng nói một người phụ nữ vang lên, chứa đựng thật nhiều ẩn ý, trách có, yêu có:
- Vương Hàn, chỉ là vì một cô giúp việc nhỏ bé, mà anh phải diễn cái bộ dạng say xỉn đáng xấu hổ như vậy sao?
- Mẹ, mẹ hết thú vui rồi, giờ lại đến chọc phá con?
- Nếu hôm nay tôi không đến, làm sao biết anh định làm cái trò hề gì? Hiểu Lan Yên đúng là đứa ngốc, suốt ngày bị anh bắt nạt, tới mụ mị đầu óc, thích anh như vậy mà lại không dám nói...
Hiểu Lan Yên, con nhóc... thích hắn?
Vương Hàn hiếm hoi trong đời biết tới ngạc nhiên, lại vô tình không để ý thấy nụ cười đầy thâm sâu ẩn chứa trên khuôn mặt “chị họ bác Trần“...