https://truyensachay.net

Ông Chủ Là Cực Phẩm

Chương 13: LỄ ĐÍNH HÔN BẤT NGỜ

Trước Sau

đầu dòng
Nguy Đồng thoáng nhìn qua dáng anh từ phía sau. Thang máy đi lên rất nhanh, hầu như không có cảm giác gì đã lên tới tầng cao nhất.

Ở độ cao bốn mươi lăm tầng lầu, Nguy Đồng có cảm giác vô cùng mới mẻ. Căn hộ của Lăng Thái không hề giống như cô đã tưởng tượng. Một căn hộ đơn giản với ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn, không có sự trang hoàng lộng lẫy, cũng không có các vật dụng xa hoa, tất cả hầu như được trang trí bằng một màu tàn thuốc đơn giản, một không gian quá nhiều màu lạnh. Điểm đáng chú ý duy nhất là ban công hình cánh cung phía nam ngoài phòng khách.

Một không gian khép kín hoàn toàn bằng vách kính, trên dưới trái phải đều là vách kính. Bước trên đó mà giống như đang đứng giữa không trung, với những người yếu bóng vía, chỉ cần ngó mắt nhìn xuống là sẽ ngất xỉu ngay.

Trong nhà mở điều hòa ấm áp dễ chịu, Lăng Thái cởi bỏ áo khoác, khẽ xắn ống tay áo, pha một li cà phê, đặt lên bàn.

"Sao chỉ có một ly, của anh đâu?"

"Cô uống trước đi." Nói rồi anh mở tủ lạnh, nhìn cô hỏi, "Có thứ gì cô không ăn được không?"

"Lăng tổng, tôi không ăn cơm ở đây đâu." Nguy Đồng tiến tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng đóng tủ lạnh. "Có chuyện gì anh cứ nói thẳng với tôi, anh làm thế này tôi thấy không thoải mái."

Lăng Thái quay người đi lại phía ban công, dựa người vào vách tường kính, "Lại đây, tôi muốn nói chuyện với cô về việc đính hôn."

Bây giờ Nguy Đồng mới biết tên Lăng Lạc An kia đã tự ý tuyên bố chuyện này với mọi người.

Theo lẽ thường, Nguy Đồng sẽ lập tức giải thích rõ ràng với người đang hiểu lầm kia, nhưng nhìn thấy thái độ không vừa lòng của Lăng Thái đối với chuyện này, có lẽ anh đang nghĩ cô là một người phụ nữ quỷ kế đa đoan, muốn trèo cao mà bất chấp thủ đoạn. Đột nhiên cô có hứng thú muốn nghe xem anh sẽ nói gì.

***

"Chuyện đính hôn này tôi hoàn toàn không đồng ý."

Trước giờ Nguy Đồng không phải là một đứa con gái nhát gan, cho dù là bây giờ hay trước kia, những sự phản đối hay đe dọa đều không có tác dụng với cô.

Giây phút này, đột nhiên anh nhớ lại buổi tối hôm đó. Dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, cô khẽ xoay người, cơ thể mềm mại kia nhẹ nhàng dựa sát vào người anh. Làn tóc dài rối bời, giống như một cô gái hư hỏng đi chơi cả đêm không về nhà, lớp trang điểm quá dày và già dặn che mất khuôn mặt thật của cô, nhưng lại không che nổi đôi mắt to sáng trong như ngọc và nụ cười đáng yêu đến mê hồn.

Một tay cô giữ lấy vai anh, tay kia khẽ vuốt lên mặt anh, đôi môi cô hé mở, thì thầm khen anh thật là đẹp, rồi hôn vội lên môi anh. Mùi rượu thật nồng, nhưng xen lẫn đâu đó là vị hoa quả rất ngọt. Anh nhíu mày muốn đẩy cô ra, nhưng cô đã buông anh ra trước, nhìn anh nhoẻn miệng cười, "Đừng tức giận, tôi thích anh nên mới hôn anh thôi, người khác tôi không hôn đâu!" Rõ ràng là cô đang cười, nhưng đáy mắt lại ánh lên sự cô độc.

Sự cô độc giống anh...

Lăng Thái phản đối chuyện đính hôn của hai người họ không chỉ vì anh nghĩ Lăng Lạc An có tính toán gì đó trong chuyện này. Thế giới có lúc rất rộng lớn, tìm kiếm nhiều năm cũng không thu được gì. Cũng có lúc thật nhỏ bé, ký ức về mùi hương và xúc cảm khi đó, khiến cho hình bóng mơ hồ của một cô gái bỗng lại như hiện rõ ngay trước mắt.

Sau khi nhận ra cô, anh mới phát hiện năm năm có thể khiến một con người thay đổi nhiều đến vậy, gần như là hai người phụ nữ hoàn toàn khác nhau.

Anh luôn là người rất có nguyên tắc, chuyện xảy ra trong một đêm của năm năm trước là sự cố lớn nhất và duy nhất của anh trong suốt cuộc đời này.

Anh cũng đã từng nghĩ, nếu gặp lại đối phương, thì sẽ như thế nào, anh sẽ nói những gì, và cô sẽ nói những gì. Chỉ không ngờ rằng kết quả cuối cùng, là anh nhận ra cô, nhưng cô lại quên mất anh rồi.

Hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, giọng anh trầm xuống, "Thời gian cô làm việc ở công ty cũng không phải là ngắn, chắc cô cũng có nghe nói về quan hệ của tôi và Lăng Lạc An."

"Có nghe nói, nhưng hai chuyện này có liên quan gì tới nhau?"

"Tôi đã từng phái cô tới bên cạnh nó, trong mắt nó, cô là người của tôi."

"Vì vậy nên Lăng tổng định nói là, anh ta vốn không hề thích tôi, anh ta muốn đính hôn với tôi chỉ là vì lợi dụng tôi?" Nguy Đồng từ từ mỉm cười, "Và bây giờ, có phải là tôi nên cám ơn sự quan tâm của Lăng tổng đối với tôi, sau đó từ chối việc đính hôn với Lăng Lạc An, chia tay anh ta, từ nay về sau không ai liên quan tới ai không?"

Anh yên lặng nhìn cô rất lâu, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng, cho tới khi anh lên tiếng, "Tốt nhất là cô nên giữ được sự tỉnh táo của mình."

"Lăng tổng, anh đã bao giờ thích một người chưa?" Cuối cùng cô cũng không kiềm chế nổi, "Có thể người đó có rất nhiều khuyết điểm, có thể tất cả mọi người xung quanh đều phản đối, nhưng tình cảm đó sẽ không vì vậy mà thay đổi. Trước kia Lăng Lạc An có vẻ như không phải là một người đàn ông tốt, sau này cũng chưa chắc sẽ là một người đàn ông tốt, nhưng anh ấy tốt với tôi, đó là sự thật. Người tiếp xúc với anh ấy là tôi, không ai có thể biết rõ hơn đâu là thật đâu là giả. Tôi vẫn chỉ có một câu đó, đây là chuyện riêng của hai chúng tôi, cho dù sau này có bị lừa dối, bị tổn thương, Nguy Đồng tôi cũng cam lòng. Vì đây là sự lựa chọn của tôi. Tôi không thể không đính hôn được!"

Nguy Đồng vốn là người rất cố chấp, từ nhỏ đã vậy rồi. Có thể ngày thường cô vẫn đánh mắng mọi người như vậy, nhưng về phần bản thân mình, sự chỉ trích hay phê bình của người khác, hầu như cô không hề chấp nhận.

Vậy là, trong lúc nhất thời tức giận, cô đã chấp nhận chuyện đính hôn đó...

***

Trước ngày đính hôn, Lăng phu nhân từ châu Úc xa xôi nhận được tin. Bà không về nước, mà dặn dò Lăng tiểu thư Tĩnh Ưu nhà họ Lăng vội vàng bay về ngăn cản.

Khi cô vừa xuống máy bay đã lập tức tới thẳng Lăng Thị.

Tiểu thư Lăng gia, tuổi tròn hai mươi, người giống hệt như tên, vừa "tĩnh" vừa "ưu", có nét đẹp ôn nhu thuần khiết vô song cùng giọng nói uyển chuyển mượt mà, bất kỳ nét biểu cảm nào của cô, cũng hoàn hảo đến mức khiến người khác cảm thấy si mê.

Tĩnh Ưu quẳng hành lí lại cho thư ký của Lăng Lạc An, đi thẳng tới văn phòng của anh, đóng cửa nói chuyện.

Thư ký của anh không dám làm phiền hai người, tuy Lăng tiểu thư rất ít khi đến công ty, nhưng ai ai cũng biết Lăng Lạc An rất cưng chiều cô em gái này. Nhưng hôm nay, Lăng tiểu thư chạy ra ngoài mà hai mắt đỏ au, còn người đang ngồi trong văn phòng kia vẫn cúi đầu làm việc, không hề ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tin Lăng tiểu thư thay mặt bà chủ tập đoàn Lăng Thị về nước ngăn cản chuyện đính hôn nhưng bị Lăng thiếu gia thẳng thừng từ chối đã nhanh chóng lan truyền khắp công ty.

Tối hôm đó, khi đang ăn khuya, Nguy Đồng liếc xéo người đang ngồi sát bên cô, cười khúc khích nói, "Hay là, đừng đính hôn nữa?"

"Sao?" Anh nhíu mày, "Em hối hận rồi sao?"

Hối hận từ lâu rồi... Nguy Đồng một lần nữa liếc xéo anh, "Không phải cả nhà anh đều không đồng ý hay sao? Thật ra không chỉ có mẹ và em gái anh không đồng ý, mà ngay cả người chú đáng kính của anh cũng phản đối..." Ngoài ra, còn có cả cha và mười một sư huynh đệ của cô cũng nhất định phản đối chuyện này. Tuy chưa gọi điện sang châu Úc xa xôi thông báo cho Nhược Thần, nhưng cô chắc chắn anh cũng sẽ không đồng ý. Tính cách của anh giống hệt cha cô, luôn có thành kiến với những kẻ nhiều tiền.

"Ồ? Người chú đó của anh cũng không đồng ý?" Lăng Lạc An cười mắt nheo lại, "Nói anh nghe xem, Lăng Thái đã nói gì với em?"

"Điều đó không quan trọng, quan trọng là mọi người đều phản đối..."

Ngón tay anh khẽ lướt lên mặt cô, dừng lại ở đôi môi, ngăn không cho cô nói hết, "Em biết tính anh, chuyện mà anh đã quyết định, trước giờ chưa từng vì ý kiến của người khác mà thay đổi." Anh cúi đầu, môi anh lướt qua môi cô, rồi dừng lại thổi vào tai cô một luồng hơi nóng, "Đặc biệt là Lăng Thái." Anh đã đoán đúng, người đó đích thực là có gì đó với cô.

Lăng Thái làm việc, chưa từng nóng nảy vội vàng. Không giống anh, thật sự không giống anh.

Nhưng điểm thú vị nhất của câu chuyện này cũng chính là ở chỗ đó. Một khi xác định được Lăng Thái để tâm tới cô, thì anh càng liều mạng để có được cô.

Cô gái bên cạnh anh cúi đầu, từng ngón tay vuốt qua, chỉnh lại mái tóc dài màu nâu, không biết cô đang nghĩ điều gì, đôi mắt to sáng như ngọc khẽ chớp chớp hệt như chú mèo nhỏ đang suy tư, đáng yêu vô cùng.

Tay anh vòng qua vai, kéo cô vào lòng. Tận sâu đáy mắt anh ánh lên niềm vui, mang theo sự ấm áp mà bản thân anh cũng chưa phát hiện ra.

***

Không giống như kế hoạch ban đầu của Lăng Lạc An, lễ đính hôn không xa hoa, ồn ào mà được tổ chức đơn giản tại Lăng gia, giống như một bữa tiệc gia đình.

Đây có lẽ là sự thỏa hiệp lớn nhất của Lăng Lạc An đối với mẹ mình.

Không cần phô trương khiến cả thành phố đều biết, không có các phóng viên tới làm phiền, cũng không có các cô nhân tình cũ của Lăng Lạc An tới diễn cảnh khóc lóc ỉ ôi, điều này khiến Nguy Đồng rất vừa ý. Thật ra cô cũng thầm tự khâm phục mình, có trời mới biết, để hạ quyết tâm đính hôn với một chàng công tử đào hoa, phong lưu đa tình phải cần bao nhiêu dũng khí. Số người phụ nữ anh đã từng qua lại, có lẽ còn nhiều hơn tất cả số đàn ông cô quen biết từ hai mươi năm trước cho tới tận sáu mươi năm sau.

Ngày đính hôn, ông Nguy không xuất hiện, tuy bây giờ ông thực hiện chính sách để con cái tự do sống theo ý mình, nhưng chuyện đính hôn này, ông thật sự rất không hài lòng. Trước lễ đính hôn hai ngày, ông đã hẹn bạn về quê câu cá. Còn về mười một sư huynh đệ trong Nguy gia cũng đã được lệnh không được tham dự lễ đính hôn, đồng thời không được phép gọi điện báo tin này cho Nhược Thần.

Cuối cùng, bên phía Nguy Đồng chỉ có hai người là Hình Phong Phong và Tô Sung tham dự. Nhưng hai người này cũng không đáng tin cậy chút nào, đến tận khi buổi lễ đã bắt đầu, họ vẫn mải mê tranh luận chuyện đính hôn này là đúng hay sai.

Tối hôm đó, Nguy Đồng đã gặp mặt em gái của Lăng Lạc An.

Lời đồn quả không sai, Lăng Tĩnh Ưu quả là cô gái có nét đẹp của một thiên thần. Nhưng đôi mắt búp bê đang cười kia, khi nhìn cô lại toát lên cái lạnh đến thấu xương. Thật là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, cô không biết có phải mình đã nhầm hay không.

Lăng Thái cũng không hề xuất hiện trong bữa tiệc, nghe chú tổ trưởng nói thành phố S có chuyện gấp, hai ngày trước Lăng Thái và hai vệ sĩ nữa đã vội vàng tới đó. Dường như Lăng Lạc An đã biết trước chuyện này, nên trước đó đã xin nghỉ phép cho cô, nếu không giờ này có lẽ cô vẫn đang ở thành phố S chưa kịp quay về.

Tuy chỉ là bữa tiệc gia đình, nhưng số người đến Lăng gia không hề ít, trời đông giá rét, những vị khách này lại chỉ ăn mặc rất phong phanh. Nghi lễ đính hôn rất đơn giản, mở sâm-panh, cắt bánh ga tô, sau đó Lăng Lạc An đeo nhẫn đính hôn cho Nguy Đồng.

Chiếc nhẫn kim cương hai cara lấp lánh, khi nó xuất hiện, ánh mắt của Hình Phong Phong còn sáng hơn cả viên kim cương trên đó. Tuy nhiên điều này cũng không làm cho cuộc tranh luận của cô và Tô Sung xung quanh lễ đính hôn này chấm dứt.

***

Sau lễ đính hôn hai ngày, những thông tin về kế hoạch Nam Uyển của tập đoàn Lăng Thị tràn ngập trên mạng.

Theo những bài báo này, cư dân Nam Uyển bất mãn với các biện pháp cưỡng ép di dời của Lăng Thị nên đã kháng nghị. Trước ngày gửi đơn ra tòa, một bộ phận người dân ở đây đã liên hợp lại, tuyên bố sẽ nhờ tới pháp luật để bảo vệ lợi ích của mình.

Nguy Đồng tắt máy tính, lập tức gọi điện cho Lăng Thái.

Điện thoại đổ chuông, nhưng không có ai nghe máy.

Nửa tiếng sau, Lăng Thái gọi điện lại cho cô, giọng nói đầu dây bên kia có chút yếu ớt, dường như đang rất mệt mỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Lăng tổng, tôi đã xem tin tức trên mạng. Thành phố S không có chuyện gì chứ, nếu cần thiết bây giờ tôi sẽ tới đó ngay."

"Không sao." Giọng anh lạnh lùng.

"Vậy khoảng khi nào thì anh về? Là thế này, tôi đã đi làm trở lại rồi, nhưng anh không có ở đây, tôi không biết phải làm gì cả."

"Chắc phải vài ngày nữa, trước khi tôi quay về, cô có thể tiếp tục nghỉ phép."

"Vậy được, tôi biết rồi, Lăng tổng." Vốn tưởng có thể tiếp tục nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng chiều hôm đó ngay trước giờ tan làm, Lục Lộ đã gọi cho cô, giọng anh nghiêm trọng, nói nếu cô đã lo xong chuyện riêng rồi thì lập tức tới thành phố S một chuyến.

"Có chuyện gì sao? Hồi chiều tôi có nói chuyện điện thoại với Lăng tổng, anh ấy nói không sao."

"Chuyện này tạm thời cô đừng nói cho ai biết." Lục Lộ nhắc nhở cô, "Sếp bây giờ đang nằm trong bệnh viện."
alt
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc