Quả thật, hành động bất ngờ của Đường Học Khiêm hoàn toàn ngoài dự kiến của của hắn, nhưng làm Hoắc Vũ Thần bối rối nhất không phải là Đường Học Khiêm, mà là Kiều Ngữ Thần.
Nàng bị hắn khóa vào trong ngực, sau khi khiếp sợ ban đầu qua đi không tự chủ cười rộ lên, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Tầm mắt của nàng dừng ở chiếc nhẫn kim cương bằng platin trên ngón tay trái áp út của mình, phía trên của chiếc nhẫn có khắc hai chữ cái viết tắt tên tiếng Anh của nàng. Ánh mắt Kiều Ngữ Thần chậm rãi dao động tới ngón tay trái thon dài của Đường Học Khiêm, trên ngón áp út cũng đang mang một chiếc nhẫn hình dạnh tương tự như thế, bọn họ từng ở trước mặt của chúa trời, trao đổi nhẫn, hứa hẹn cả đời.
Đáy lòng Kiều Ngữ Thần dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt trước đó chưa từng có.
Người đàn ông này, là người nàng yêu cả đời.
Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên nắm tay hắn, hơi hơi cúi đầu ở chiếc nhẫn kết hôn trên ngón tay trái của Đường Học Khiêm nhẹ nhàng hôn.
Đường Học Khiêm chỉ cảm thấy trên ngón tay của mình có một dòng điện nóng ấm chạy qua, làm cho cả người hắn đều hoảng hốt. Nàng mặc áo cưới đứng ở trước mặt hắn, khuôn mặt như tuyết, môi đỏ như son, xinh đẹp thông minh đến hoa cả mắt. Trong phút chốc thời gian như quay ngược trở lại, làm cho hắn nhớ tới hôn lễ một năm trước của bọn hắn.
Một năm trước, thái độ hắn với hôn lễ gần như không hề quan tâm đến, có chuyện cũng để cho những người khác đi làm, chuyện hắn làm duy nhất là tại trong giáo đường nói một câu ‘Tôi nguyện ý’, thanh âm đạm mạc, đơn bạc đến không tạo thành hứa hẹn.
Nhưng mà một năm sau hiện tại, hắn lại chân chính muốn nói một câu ‘Tôi nguyện ý’ với nàng. Tựa như một năm kia trước mặt vị mục sư đang cầm quyển thánh kinh tuyên bố….
Đường Học Khiêm bỗng nhiên chậm rãi mở miệng: “Từ nay về sau...”
Kiều Ngữ Thần mỉm cười, chính xác đến từng chữ: “…. Không rời không xa.”
“Kiều Ngữ Thần!”
Thanh âm sắc lạnh the thé bỗng nhiên cắt qua bầu không khí yên tĩnh, Kiều Ngữ Thần kinh ngạc xoay người nhìn, chỉ nhìn thấy còn có một người tràn ngập đau lòng. Hoắc Vũ Thần thật xa lạ. Trong mắt hắn có phẫn nộ, có khẩn cầu.
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần không phải như thế, Ngữ Thần của hắn không phải như thế.
Nhiều năm trước kia, bọn họ ở cùng một chỗ, an ủi lẫn nhau nỗi đau mất đi mẹ. Nàng luôn luôn ở bên cạnh hắn, không rời không xa.
Hắn dạy nàng pha món cà phê bạc hà mà hắn thích nhất, hắn dạy nàng làm cách nào không rơi nước mắt trước cuộc sống khắc nghiệt, hắn dạy nàng nhảy điệu nhạc mà hắn thích nhất— Waltz. Hoắc Vũ Thần vẫn có một loại tự tin: Quá khứ của hắn và nàng, không thể thay thế, không thể vượt qua.
Khi đó Kiều Ngữ Thần không thích cùng người khác thân cận, thậm chí là kháng cự, đây là bản tính trời sinh của nàng, hơi thở xa lạ làm cho nàng bất an. Thậm chí quen thuộc như Hoắc Vũ Thần, mỗi lần ở phòng khách nhà trọ mang nàng khiêu vũ, đỡ lấy thắt lưng nàng, trong nháy mắt cũng có cảm giác nàng đang kháng cự một cách không tự chủ, phản kháng kia là cực kỳ mỏng manh, mỏng manh đến ngay cả bản thân Kiều Ngữ Thần cũng khó mà phát hiện, đây là bản năng, bản năng là không thể thay đổi.
Thời gian thấm thoát, một người đàn ông tên là Đường Học Khiêm rốt cuộc phá vỡ tất cả tự tin của Hoắc Vũ Thần.
Kiều Ngữ Thần ở trước mặt Đường Học Khiêm, Hoắc Vũ Thần cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Nàng hoàn toàn không có chút kháng cự nào đối với hắn, nàng kìm lòng không đậu đuổi theo hơi thở của hắn, trầm luân trong đó, không thể tự kiềm chế.
Hoắc Vũ Thần bỗng nhiên phẫn nộ đến cực điểm, một vài hình ảnh giống như những đoạn phim quay chậm diễn ra trước mắt của hắn.
Đường Học Khiêm hoàn toàn không hề cố kị tự do ra vào các quán bar, vũ trường cao cấp, thì một mình nàng đang ở nhà chờ đợi hắn trở về. Đường Học Khiêm cùng những người đàn bà xa lạ quấn lấy nhau cuồng nhiệt trong lốc xoáy tình dục thì nàng vẫn đang một mình chờ đợi hắn ở nhà. Bây giờ hắn quay lại, nàng vẫn ngu ngơ không hề hay biết nói với hắn ‘không rời không xa’?!
“Kiều Ngữ Thần!” Hoắc Vũ Thần tự thuyết phục chính mình không được để cho loại chuyện vớ vẩn này tiếp tục nữa, trong thanh âm tràn đầy vẻ âm hiểm được ăn cả ngã về không: “Em có biết hay không—”
Em có biết hay không, kỳ thật, anh ta luôn lừa dối em.
Câu này vốn đã lên đến bờ môi… nhưng nửa đường lại gượng gạo ngưng bặt. Hoắc Vũ Thần thấy ánh mắt trong suốt sáng trong của Kiều Ngữ Thần, bên trong không có một tia vết bẩn, thế giới của nàng là tinh thuần như thế, nàng tin tưởng chồng của nàng đối với nàng toàn tâm toàn ý, nàng tin tưởng cuộc sống sau này sẽ vô cùng hạnh phúc.
Hoắc Vũ Thần nắm chặt tay lại, khớp xương trở nên trắng bệch, ức chế không nổi đau đớn đã muốn lan tràn như cỏ dại: Hoắc Vũ Thần, tại sao mày lại mềm lòng…..
Hoắc Vũ Thần hơi nhếch môi, không nói một câu, thay đổi tầm mắt nhìn Đường Học Khiêm.
Bất ngờ, Đường Học Khiêm không có tránh né ánh mắt khí thế bức người của hắn, theo vừa rồi bắt đầu, hắn cũng vẫn đang nhìn mình, nhìn hắn đem lời nói xong như thế nào. Hoắc Vũ Thần thấy hắn giữ chặt tay nàng gắt gao không buông, mười ngón đan xen.
Trong nháy mắt, Hoắc Vũ Thần bỗng nhiên chợt hiểu.
Đường Học Khiêm, sớm nghĩ đến xuất hiện một màn như thế này, vô luận phát sinh cái gì, hắn đều sẽ không từ thủ đoạn xoay chuyển cục diện, không cho nàng rời đi.
“Vũ Thần….?”
Thanh âm của Kiều Ngữ Thần làm thức tỉnh sự do dự của người đàn ông. Hoắc Vũ Thần hít một hơi thật sâu, nghe thấy thanh âm cắn răng của chính mình, từng chữ từng chữ nói dối nhảy ra: “Em có biết hay không…. Trong công việc, trường hợp vợ chồng tán tỉnh sẽ làm tổn hại hình tượng.”
**** **** ****
Buổi quay quảng cáo vẫn tiến hành thuận lợi suôn sẻ. Đường Học Khiêm không hổ là người đàn ông hàng năm chu toàn trong từng buổi xã giao, hắn vốn có một lớp vỏ bọc hoàn hảo cho vẻ ngoài làm lung lạc lòng người. Hôm nay, vị tổng giám đốc trẻ tuổi của Đường Viễn sẽ tự mình xuống bếp nấu nướng bữa trưa cho tất cả các nhân viên trong đoàn. Thức ăn được bưng lên đủ loại khẩu vị, đủ loại màu sắc tinh xảo vô cùng. Mỗi người đều hâm mộ vận khí của Kiều Ngữ Thần, tại sao lại may mắn lấy được người đàn ông cực phẩm như thế này.
Đường Học Khiêm đẩy ra cửa phòng làm việc phía sau hậu trường, quả nhiên, bên trong chỉ có Hoắc Vũ Thần một mình bận rộn một cách lặng lẽ.
Hắn đem thức ăn đưa tới, Hoắc Vũ Thần lười biếng, lơ đễnh không thèm liếc mắt một cái đến Đường Học Khiêm, đem thức ăn trong tay để ở một bên, chậm rãi mở miệng.
“Vì sao mới vừa rồi không nói tiếp?”
Thanh âm của Hoắc Vũ Thần lạnh thấu xương như băng: “Không nên hiểu lầm, tôi không phải là vì anh.”
“Tôi biết, anh là vì Ngữ Thần, anh sợ cô ấy bị tổn thương.” Đường Học Khiêm mỉm cười, ánh mắt phức tạp dừng ở trên người người đàn ông trước mắt này: “Hoắc Vũ Thần, anh như vậy, tôi ngược lại càng sợ anh.”
Hoắc Vũ Thần nhàn nhã đáp lễ: “Không dám.”
“Tôi sẽ không buông cô ấy ra.” Đường Học Khiêm khẽ nhếch môi, biểu tình bình tĩnh: “…. Bởi vì tôi biết, một khi buông tay, cô ấy nhất định sẽ bị anh cướp đi, vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.”
Biết cách thoái lui đó là người đàn ông đáng sợ nhất, bọn họ không nhanh không chậm, đứng ở sau lưng âm thầm xoay chuyển toàn bộ thế giới cũng không cầu hồi báo, theo thời gian trôi qua, bạn sẽ cảm thấy mình nợ anh ta cả cuộc đời.
Người đàn ông mang tên Hoắc Vũ Thần này chính là người như vậy. Đường Học Khiêm có loại cảm giác, một khi Kiều Ngữ Thần hiểu được tất cả, khi đó trong cuộc sống của nàng sẽ có thêm tên của Samuel Huo.
Từ trường quay trở về công ty, Đường Học Khiêm vẫn ngồi ở cửa sổ sát đất trước văn phòng, một mình xuất thần ngóng nhìn cả tòa thành thị dưới chân, ra lệnh ai cũng không cho phép quấy rầy.
Sắc trời dần dần tối thành một mảnh, hắn ngồi thật lâu, lâu đến quên mất thời gian đã trôi qua.
Khi hắn hơn hai mươi tuổi, trong đời chưa bao giờ gặp được tình cảnh khó giải quyết như thế, hắn nửa bước khó đi. Một bước sai lầm, hận cả thiên thu….
Lông mi thật dài hạ xuống, Đường Học Khiêm ngày thường khôn khéo, cường thế; lúc này lại hỗn loạn thành một mảnh, hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ huấn luyện một cách nghiêm khắc, suy nghĩ cẩn thận kín đáo, từ những kinh nghiệm hiểu biết của bản thân làm ra suy đoán chính xác. Nhưng bây giờ vấn đề là, hắn chưa bao giờ yêu qua ai, hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Hỏi ba ba? Không được. Trên công việc Đường Học Khiêm tuyệt đối kính trọng cha, nhưng ở phương diện cảm cá nhân, hắn chưa bao giờ tin tưởng.
Như vậy, hỏi mẹ ư? Đường Học Khiêm mặt đen một chút: Hiển nhiên…. càng không được.
Lại nói tiếp, Đường Học Khiêm thật sự có một loại khổ sở bất đắc dĩ nói không nên lời, trong gia đình bình thường, cha mẹ ngồi ở bên giường vuốt đầu con trẻ, nói ‘Có phiền não gì sao? Nói cho ba mẹ nghe nào.’ Hình ảnh này đối với hắn mà nói quả thực là mơ mộng hão huyền.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Học Khiêm thầm nghĩ đến một người. Nhịn không được lấy ra điện thoại di động, nhấn một dãy số. Lập tức đường dây được nối. Một giọng nói yếu ớt của phụ nữ vang lên. “…. Alô?”
“Dì Đỗ, con là Học Khiêm….”
**** **** ****
Đỗ Phi Phàm lười biếng trở mình, ôm điện thoại nửa mê nửa tỉnh đáp lại: “Tiểu quỷ! Nửa đêm con không ngủ được à! Con có nhìn đồng hồ bây giờ là mấy giờ rồi không? Con quá dồi dào tinh lực thì vào phòng ôm lão bà làm vận động một lát…. Nếu vẫn còn dư tinh lực thì thử tư thế kiểu 69…. Đừng tới quấy rầy một tiểu thư xinh đẹp đang ngủ….”
Mặt Đường Học Khiêm nhanh chóng tối sầm xuống, huyệt thái dương co giật run rẩy, quả thực có một ước muốn vô cùng tận là ném cái điện thoại đang phát cuồng trong tay văng thật xa!
Nhịn, hãy cố nhịn, nhịn, không có biện pháp, ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu a.
“Dì, con gặp rắc rối, muốn thỉnh giáo dì…”
Phong thủy luân chuyển a!
Đỗ Phi Phàm lập tức thanh tỉnh, không thể tưởng tượng được a, không thể tưởng tượng được, xú tiểu tử kỳ hoặc Đường Học Khiêm này từ nhỏ đã đáng ghét, cư nhiên, cư nhiên có một ngày cầu bà giúp đỡ! Loại tâm tình quá mức kích động như thế này, làm bà muốn cười đến sặc chết a.
Đầu dây điện thoại bên này, Đường Học Khiêm một bên âm thầm kêu khổ cho quyết định không sáng suốt của mình, một bên ôm điện thoại miệng lưỡi lưu loát sắm vai buồn bã.
“…. Con không thể tìm ba ba con nói, cũng không thể tìm mẹ của con nói, người duy nhất nghĩ đến chính là dì Đỗ, nếu dì cũng không giúp con, con đây….”
Quả nhiên, Đường tổng giám đốc không hổ là cao thủ diễn trò, mới nói đến một nửa, Đỗ Phi Phàm đã có phản ứng.
“Học Khiêm, yên tâm! Chuyện của con cũng là chuyện của dì...!”
Vâng, vâng, Đường Học Khiêm gật đầu gật đầu, không tệ không tệ, hành động của mình thật tuyệt.
Nhưng Đỗ ‘tiểu thư’ kia đem nửa câu cuối cùng nói xong: “Nhưng mà, con có biết dạo gần đây khủng hoảng tài chính, khoản tiền dành cho cứu trợ lũ lụt thiên tai đã hết rồi, tâm tình thật không tốt, đối với chuyện của con…. Thật sự cũng thế…. Ai... Cũng là có tâm vô lực a…. Ai ai ai….”
Đường Học Khiêm phát điên, lần thứ hai có xúc động muốn ném cái điện thoại kia.
Hắn sao có thể quên mất! Người phụ nữ này, là yêu nữ giựt tiền a!
Nhẫn nhịn nữa, Đường Học Khiêm nghe thấy thanh âm dối trá của chính mình tốt đẹp vang lên: “…. Khoản cứu trợ thiên tai Đường Viễn từ trước đến nay nghĩa bất dung từ, ngày mai con sẽ bảo Minh Hiên mang chi phiếu đến cho dì.”
Mỗ yêu nữ tâm địa không hề đồng tình, tiếp tục nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: “Bao nhiêu?”
Đường Học Khiêm nghiến răng: “….Không biết ý tứ của dì Đỗ là?”
Đỗ Phi Phàm làm người thực sảng khoái, giựt tiền thoải mái nhanh gọn, không chút do dự mở miệng: “Chi phiếu để trống đi! Không nhọc tâm Đường thiếu gia Đường tổng giám đốc điền số lượng, để tự dì điền là được rồi!”
Trời ạ! Hơn cả kề dao lên cổ giết người!! =mãnh=
Ai thật sự rất muốn nói như vậy a….
Đường Học Khiêm tự mình cũng bội phục sự kiềm chế của chính bản thân, nghe thấy thanh âm chân chó của mình phối hợp với bà “… Tốt, con cũng đang có ý này.” Thanh âm nghe qua cư nhiên vô cùng chân thành. … OTL
Đường Học Khiêm vỗ trán, cái giá phải trả cho việc theo đuổi lại lão bà thật sự không thấp nha…..