Cái giọng điệu trả treo của Giang làm tôi cứng họng không nói được câu nào. Cô Đào thì tủm tỉm cười rồi vào cùng với tôi và Giang. Vào trong nhà thì tôi bảo Giang đi lấy nước để mời cô Đào rồi ngồi nói chuyện.
Cô Đào vẫn cái giọng nhỏ nhẹ nói:
– Cô xin lỗi vì chuyện của cô mà em xảy ra thế này.
Ra vẻ phớt đời tôi nói:
– Có sao đâu cô, tuổi trẻ mà không đánh nhau thì mới lạ đấy, mà cái thằng đó thì cũng phải đánh cho nó chừa cái tội bố láo đi. Ở ngoài chúng nó muốn làm gì thì kệ chúng nó nhưng trong trường lớp học là phải cho ra học mà nó không học cũng phải để cho người khác học, tiếc là em không có đồ mà ‘băm’ lại nó.
Giang nghe thấy tôi nói vậy thì bảo:
– Vâng! Không có đồ mà ‘băm’ em nghe mấy đứa lớp anh kháo nhau là anh cũng đập nó gãy bốn ngón tay đấy.
Tôi cười ha hả rồi nói:
– Đập mấy cái vào tay mà gãy có bốn ngón thôi à, ít thế. Tưởng phải gãy cả bàn mới đúng chứ mà nó được nghỉ một tuần thì tha hồ mà dưỡng thương còn gì nữa.
Cô Đào nghe tôi nói có vẻ muốn đánh nhau lắm thì bảo:
– Thôi! Đừng đánh nhau nữa nhé, cô nói với giáo viên chủ nhiệm với thầy giám thị để ý đến Quyền không cho đánh em nữa.
– Em không sao mà cô!
Giang vừa nghe thấy vậy, bĩu môi nguýt dài nói:
– Vâng! Không sao đâu cô, khâu có mười lăm mũi thôi mà, nhẹ không ấy mà!
Trừng mắt tôi bảo:
– Nói ít thôi không lúc bị ăn đòn lại bảo anh ác đấy nhé, anh là anh không đùa đâu!
– Cứ đùa đấy, giỏi đánh em xem!
Giang lừ mắt lại tôi, bình thường với một đứa con gái như vậy lấc cấc ở trường là tôi cho ăn cái tát rồi đấy nhưng không hiểu sao nhìn cái vẻ mặt của Giang tôi chỉ muốn véo cái má phính phính mà kéo mạnh thôi. Công nhận cái mặt làm tôi ‘ghét’ không chịu được.
Nói chuyện trường lớp một chút thì cô Đào hỏi:
– Em thích học Sử hay sao mà nắm rõ mọi diễn biến thế?
Tôi cười khì khì bảo:
– Em chơi game nên nó miêu tả thực một chút thôi, nói chung là em cũng thích mấy cái này nhưng Sử ở trường học dạy có một kiểu ấy, không chân thực ở cả hai phía nên em cũng không thích lắm! Nhưng nói chung đủ để lên lớp!
Cô Đào chỉ biết gật gì đồng tình, lúc này tôi ngồi đối diện nhìn ngắm cô Đào. Để ý kỹ thì mới thấy cô Đào cũng khá duyên, cái vẻ đẹp nền nã chân chất của phụ nữ nhà lành, có một phần gì đó cam chịu vậy.
Bản chất của cô như vậy nên mới dạy bộ môn này và cũng bị học sinh trêu như vậy chỉ biết tức đỏ cả mặt mà không dám làm gì.
Nói chuyện thêm một lúc thì cô Đào về, không quên để cái phong bì cho tôi, tôi chỉ nhận quà chứ không ham hố tiền gì cả. Cô Đào còn dặn tôi cứ ở nhà khỏe đi rồi hãy đi học. Giang thì cười cười với cái giọng điệu nhăn nhở rồi nói:
– Lần sau mà còn đi học muộn nữa là ghi hết tên vào cho chừa luôn.
Tôi cười khinh thường trước cái kiểu trẻ con của Giang. Hai người đi về thì mấy thằng bạn cũng tới.
Thấy đồ trên bàn thì thằng Bảo hí hửng nói:
– Em nào đến thăm anh đấy?
Tôi cười nhẹ bảo:
– Em Giang với cô Đào, đồ đấy chúng mày ăn đi. Mẹ nó đánh nó như thế mà thằng Quyền có gãy bốn ngón thì cũng nhẹ thật, tao bị khâu những mười lăm mũi.
Thằng Mạnh “lé” thì hí hửng bảo:
– Còn mấy thằng bạn nó nặng hơn anh, anh em đập thế mà chúng nó cũng bị khâu đấy nhưng hai ba mũi thôi, lúc đấy máu văng lung tung em tưởng mỗi của anh thôi hóa ra mấy đứa nó cũng bị, chắc bị mấy cái đầu sắc nó chém vào.
Chúng tôi cười hì hì rồi lấy bánh với hoa quả ra ăn. Đúng lúc này thì bố mẹ tôi gọi về, có lẽ thầy Hiệu Trưởng biết việc của tôi.
Vâng dạ một hồi thì mẹ tôi gọi thằng Bảo với thằng Mạnh ra dặn hai chúng nó. Gần như hai thằng lẻo mép này được bố mẹ tôi thuê để chơi cùng với tôi vậy. Hai chúng nó vâng dạ một lúc rồi cúp máy.
Thằng Bảo nhăn nhó nói:
– Vụ này căng đấy anh, ông bà già biết chuyện rồi, chắc là không bay về gặp anh nhưng sẽ có vụ với tụi thằng Quyền đấy!
– Ừ cũng tốt, dù sao cứ phòng chúng nó đâm trộm cũng mệt mỏi, chắc hết ngày kia là tao được đi học rồi gì. Ông bà già có nói gì về chuyện đi học không?
– À bảo anh cứ nghĩ đến cuối tuần cũng được, không sao cả còn nếu anh thích đi thì tùy, nói chung do anh, thấy khỏe thì đi, không khỏe thì thôi!
– Ờ! Đã thế ngày kia đi!
Thằng Bình ‘boong’ nhai gau gáu miếng táo rồi nói:
– Anh Nam à! Em thấy em Giang cũng được đấy, tính em nó khá hay, nếu được thì tán thử em ấy xem sao!
Thằng Tiến vừa nghe thấy gõ cái bốp vào đầu thằng Bình rồi nói:
– Mày dở à. Nếu anh Nam tán được em nó nghiễm nhiên mày phải gọi em nó là chị cả đấy nhé. Thích gọi không?
– Thích chứ sao, em ấy làm chị cả cũng được.
Tôi cười hà hà bảo hai thằng nó:
– Chúng mày suy nghĩ được đấy nhỉ, nhìn em ấy cũng được nhưng có vẻ ngây thơ nên tao không có thích lắm.
– Nó chắc chắn là có cảm tình với anh rồi hì hì…
Tôi tặc lưỡi cười hề hề với mấy thằng rồi vào chơi game, tay đỡ đau hơn chút nên tôi chơi với chúng nó hai ba ván rồi lên trên nhà nằm một chút. Đến trưa thì mấy thằng kéo tôi đi ăn, không biết chúng nó có tiền ở đâu mà gạ tôi đi ăn lẩu chim.
Hỏi chúng nó mãi thì mới biết tiền do mẹ tôi bắn vào tài khoản chúng nó có gì lo cho anh em. Vừa ăn chúng nó vừa hò hét rồi cụng cốc bia cành cạch. Bọn này uống bia cũng thuộc dạng giỏi. Ăn uống một hồi thì thằng Tiến hí hửng bảo:
– Anh Nam này em đã tia được cô Đào mặc gì bên trong rồi nhé. Hóa ra bà này có sở thích mặc đồ xanh lơ anh ạ, chắc mua cả một lố quần luôn.
Tôi cười bảo:
– Sao mày biết?
– Thì em tia thôi, hôm qua trường có tổ chức cái cuộc thi tìm hiểu về Phòng cháy chữa cháy gì đấy em tia được, mà phải nói bà này có cái mu thì to thôi rồi, em phan MU mà còn chảy nước miếng ra đấy.
Thằng Mạnh “lé” đế thêm vào:
– Công nhận anh ạ, hôm ấy thế nào bà ấy lại mặc cái quần bó, mu nó gồ lên nhìn chỉ muốn gặm. Tí nữa tụi em cũng đi giải xúi, he he… anh đi không. Có mấy thằng lớp mười hai có số hàng của mấy em trường khác, mẹ trường cũng thuộc dạng trường chuẩn, top ba mà thế đéo nào lại có mấy em làm hàng.
Cười ha hả tôi nói:
– Cái đó đéo liên quan đâu! Thèm tiền đi làm hàng là chuyện quá bình thường thôi mà. Thôi nào nhậu đã rồi về chúng mày đi đâu thì đi!
Nhậu lo say thì đi về nhà, tôi quấn băng chặt một chút rồi thả lỏng tay ra, nó hơi nhức thôi nhưng tay đã bắt đầu kéo da non nên hơi ngứa. Khoác tạm cái áo sơ mi rồi tôi ra bắt taxi qua siêu thị mua ít đồ.
Lượn vài vòng rồi tôi lỉnh kỉnh xách cái túi qua chỗ quán nước trước cổng trường ngồi. Đang nhâm nhi chén nước chè thì tôi thấy cô Đào ra cổng trường.
Vẫn cái bộ quần áo đi dạy bình thường nhưng sao cô Đào hôm nay trông khép nép lắm chứ không đỉnh đang như mọi ngày.
Cô Đào đứng nói chuyện với một người đàn ông, nhìn cũng có vẻ chơi bời nhưng kiểu nửa mùa chứ không phải dân chơi thứ thiệt.
Tôi nghĩ trong đầu “Cô Đào nhìn kiểu con nhà gia giáo thế mà lại quan hệ với cái thằng như du côn thế kia kể cũng lạ nhỉ” Đang thầm nghĩ trong đầu thì một hình ảnh bất ngờ đập vào mắt tôi.
Thằng du côn đó nắm tóc và tát cho cô Đào hai cái. Cô Đào chỉ biết đứng im người run lên hai mắt đỏ hoe ầng ậc nước, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh giờ xõa ra.
Bất ngờ với hành động đó thì cô Đào có vẻ cam chịu, lặng lẽ rút ví của mình ra lấy ít tiền đưa cho thằng đó.
Giật lấy mấy tờ tiền trên tay cô rồi thằng đó cười hệch, chỉ vào mặt cô Đào nói gì đó rồi sau đó phóng xe mà chạy đi.
Cô Đào hững hờ nhìn với ánh mắt thờ thẫn xa xăm rồi sau đó quay vào trường, trước khi vào không quên sửa lại tóc và lau đi hàng nước mắt đang lăn dài.
Tôi chứng kiến cảnh đấy thì hơi lạ, định tìm hiểu xem thế nào. Trên đời này tôi ghét nhất là đánh phụ nữ, tính đi nhưng nghĩ tay hãy còn đau nên thôi.
Về đến nhà rồi tôi gọi điện cho Giang. Cái giọng lanh lảnh vang lên:
– Gọi em có việc gì thế?
Tôi cười trêu:
– Nhớ quá! Gọi không được à?
– Hứ! Nhớ nhung cái gì, trò tán gái đó xưa rồi anh Nam ạ!
Tôi cười ha hả bảo:
– Nghĩ gì bảo anh tán, tỉnh lại đi, đập đầu vào tường mà tỉnh lại đi. Anh muốn nói chuyện với em thôi, chuyện này cũng gấp!
– Gấp cái gì! Muốn gặp để ve vãn hã?
Tôi hơi cáu nên nói:
– Không đùa đâu nhé, chiều nay qua quán trà sữa gần trung tâm thương mại gặp nhé. Anh bắt taxi qua đó đây!