Bốn người ngồi xuống thì một anh tên tự giới thiệu:
– Anh tên Hùng, còn anh này là Đạt, Quý, và Trí, bố mẹ em thuê bốn bọn anh bảo vệ em. Có chuyện gì thì thông báo với anh và hợp tác với bọn anh nhé!
Tôi gật đầu rồi bảo:
– Vâng! Câu chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là em bị một thằng ở lớp nó chém thôi. Đầu đuôi là thế này!
Tôi kể tỉ mỉ từng chuyện cho bốn anh nghe, đồng thời cũng kể mối hiềm khích của tôi với mấy thằng lớp mười hai, và cái thằng bạn trai của cô Đào nữa. Nghe xong câu chuyện thì anh Trí cười nói:
– Chú mày cũng lo chuyện bao đồng gớm nhỉ! Lo mà học hành đi rồi quản lý công ty.
Tôi cười hì hì nói:
– Chuyện quản lsy công ty ít ra cũng năm bảy năm nữa anh ơi, em mới lớp mười một à. Câu chuyện của em chỉ có vậy.
Anh Hùng với bộ mặt thật ngầu, đầy nghiêm túc hình sự nói:
– Khi nào bọn kia có động tính gì thì gọi cho anh nhé, một trong bốn số mà em có đều được cả. Sau mười lăm hai mươi phút là bọn anh có mặt. Nhớ đừng có gây chuyện linh tinh đấy nghe chưa.
Tôi gật đầu rồi nói chuyện thêm với mấy anh một chút nữa rồi đi vào lớp. Mấy thằng bạn thấy tôi vào thì nói:
– Có chuyện gì vậy anh Nam?
– À không có chuyện gì đâu, mọi chuyện vẫn bình thường thôi, chuẩn bị sẵn tâm lý để đến khi tổ chức cái buổi giao lưu xong là anh em mình bụp, nó có mấy thằng bụp hết, mẹ roi điện mà dính thì đảm bảo là ngất luôn.
Mấy thằng cười hả hả rồi chuẩn bị, Thời gian trôi nhanh chóng đến khi buổi giao lưu cuối cùng cũng diễn ra.
Giang có mặt trong ban tổ chức ở trường nên bận lắm. Cô Đào thì cũng phụ trách một mảng nên cũng không có thời gian rảnh. Chỉ có bọn tôi là thoải mái. Buổi giao tổ chức vào buổi chiều nên sáng đi học về chúng tôi chuẩn bị kỹ rồi.
Ba cái roi điện thì để ở cặp còn gậy cao su thì chúng tôi giấu ngay cái quán nước, chỉ cần hết buổi giao lưu phi ra trước là ok.
Đến bảy giờ tối. Buổi giao lưu kết thúc, tụi học sinh đi ra như ong vỡ tổ. Tôi bảo thằng Mạnh với thằng Tiến ra trước, lấy hai cái gậy rồi đợi sẵn.
Chúng tôi có năm thằng nên đi hai xe thôi, trời lúc này nhá nhem tối, vào tháng mười một rồi nhưng hãy còn nóng lắm, tất cả đều mặc áo đồng phục chứ không mặc áo khoác gì cả. Tôi hỏi thằng Bảo:
– Mày nhớ mặt thằng ôn đó không?
– Có chứ! Kìa chúng nó ra kìa.
Mấy thằng lớp mười hai thong dong đi với nhau rồi lấy mấy cái xe máy điện đợi sẵn. Có vẻ chúng nó cũng gây hiềm khích với mấy thằng trường bên rồi nhưng mấy thằng đó có vẻ sợ nên không dám làm gì mà lỉnh về trước.
Tôi bảo thằng Tiến với thằng Bình cầm tài.
– Chúng mày đi chầm chậm theo sau chúng nó, kiểu gì bọn này cũng qua cái đường tối tối chỗ đối diện siêu thị, lúc đó anh em mình ra tay. Thằng Bảo với thằng Mạnh cầm gậy cao su vụt trước, sau đó đến anh!
Phân công nhau xong rồi chúng tôi đợi mấy thằng chúng nó. Hôm nay chỉ có bảy thằng thôi chứ không hơn mười thằng như lúc trước, chúng nó đi bốn xe còn chúng tôi chỉ có hai xe mà thôi. Có vẻ bọn nó đang chú trọng về game hay về cái vấn đề gì nên nói chuyện oang oang dọc con đường.
Tầm này thì mọi người đang quây quần bên mâm cơm vì vậy cửa siêu thị vắng vô cùng, hơn nữa chỗ này đèn đường mới sửa nên tối thui. Có thể hai người cách nhau tầm mười mét là không rõ mặt nhau nữa. Đúng là thiên thời địa lợi.
Tôi ra hiệu cho thằng Bình với thằng Tiến phóng nhanh hơn, gần song song với tụi nó thì thằng Mạnh và thằng Bảo rút hai cái gậy cao su cứ thế mà vụt. Một đám xe đạp điện loạng quạng vướng vào nhau đổ cái rầm.
Thằng Tiến và thằng Bình vứt xe đấy, nhanh chóng rút hai cây roi điện ở ba lô ra cùng với tôi rồi bấm lút cái rẹt cho nó dài ra ba khúc sau đó nhảy vào vừa vụt vừa hô “Đánh chết mẹ chúng nó đi”.
Mấy thằng ôn lớp mười hai quýnh lại, vội vã ôm đầu co cụm vào một chỗ rồi gào lên “Em xin các anh, các anh tha em”, Tiếng á, hự vang lên hòa cùng với mùi khét khét có lẽ thằng Bình với thằng Tiến dí quá tay.
Hai thằng Mạnh và Bảo thì cứ thế mà trút cơn bực tức vào bảy thằng đang ngồi co cụm lại. Chúng tôi quây bảy thằng lại dưới vệ đường. Nhìn quần áo chúng nó vừa rách vừa lem luốc khiến chúng tôi hả dạ lắm.
Thằng Bảo tiến lại nói:
– Đ-t mẹ chúng mày thằng nào hôm nọ tát tao đi ra đây!
Một thằng lom khom đứng dậy đi ra phía thằng Bảo. Ngay lập tức thằng Bảo lấy dùi cui vụt, đến nỗi thằng kia không còn biết đường nào mà đỡ, đỡ bằng tay thì không chịu được thì thằng Bảo vụt vào lưng rồi vào đùi.
Đánh chán thì thằng còn túm tóc, đấm mấy phát vào mặt khiến máu mồm máu mũi thằng đó phun ra rồi nó nói:
– Đ-t con mẹ mày nhớ mặt bố mày chưa. Lần sau thì thấy bố mày đứng cách xa mười mét nhé.
Nó nhổ phát nước miếng vào mặt thằng kia rồi sau đó chúng tôi lên xe phóng về. Tôi quay ra bảo thằng Bảo:
– Mày đánh nó ác quá, có sợ gãy chân gãy tay gì không?
– Em nghĩ không đâu anh, xương nó cứng lắm hì hì.
Chúng tôi hỉ hả với cuộc trả đũa đó lắm. Năm đứa đi nhậu luôn rồi sau đó cả lũ phóng về nhà tôi cất đồ. Về nhà một mình cũng chán, tôi chẳng biết làm gì. Gọi điện cho Giang thì Giang nói đi với lớp.
Ở nhà cũng buồn tôi chợt nghĩ đến cô Đào, nên phóng xe qua nhà cô chơi coi cô làm sao vì hôm nay ở trường thấy vui vẻ lắm.
Phóng xe đến cửa khu tập thể thì tôi thấy ánh đèn leo lét từ cái cửa sổ khép hờ hắt ra. Tôi thầm nghĩ bình thường thì cô Đào phải mở cửa chứ, tầm này ai cũng ở nhà, sớm thế tự dưng đóng cửa làm gì.
Lạ là một cái thấy cái xe wave dựng ở cửa thì tôi nghĩ chắc thằng kia lại đến rồi. Dựng cái xe đạp điện ở sân tôi lò dò đến xem thế nào, định gọi cửa nhưng tôi thấy cửa khóa trong rồi, tiếng của cô Đào yếu ớt vang lên “Anh… em xin anh đấy… nhẹ thôi anh… em xin anh” “Này thì xin này… ai bảo mày không cho tao tiền… hôm nay tao đ-t cho mày toét cái l-n ra cho mày chừa… hôm gì… chưa đã hay sao”.
Tiếng cô Đào lại vang lên’ Em sợ rồi… em xin anh đấy… em đau… a. A. A. Em không chịu được nữa anh ơi… ứ… ứ…
Cố gắng mái tôi với nhìn qua khe cửa sổ mở hé, Cô Đào đang phải nằm sõng soài trên cái bàn uống nước, mặt quay vào trong với cái quần bị tụt xuống quá đầu gối, thằng thanh niên kia đứng phía sau cứ thế mà thúc vào cái l-n.
Nhìn ngang như vậy không thật rõ nhưng tôi thấy được rõ cặp mông trắng bóc của cô Đào nhô lên, trên mông thì tấy đỏ một mảng do thằng kia vừa đ-t vừa tát.
Nó nhấp hùng hục mạnh hơn cả so với hôm mà thằng Bình quay được nó xả đá với hai em kia. Cô Đào thì dàn dụa nước mắt van xin.
Nghĩ nếu tôi vào bây giờ thì cô xấu hổ mất nên đành nén nhịn. Thằng thanh niên kia nhấp một lúc nữa thì rút con c-c ra. Nó dùng cái bao gai đôn zên gân guốc vô cùng.
Cười ha hả nó nói “L-n đ-t hùng hục thế này mà vẫn khít ra phết đấy nhỉ, khà khà quá là ngon luô, banh ra anh đ-t tiếp nào”.
Tiếng cô Đào lại một lần nữa vang lên “Em xin anh đấy anh Đạo ơi… cho em nghỉ đi… ư. S… hôm gì anh làm em vẫn còn đau lắm…”.
“Đau càng sướng chứ sao, cái giá phải trả cho cặp chân của bố tao ở nhà… đấy… tao phải đ-t cho mày chừa”. Từng tiếng này như xé nát tâm can cô Đào.
Hai hàng nước mắt dàn dụa chảy ra hòa cùng nỗi căm phẫn tột độ. Giằng xé nội tâm đến vô hạn. Chưa chán thằng đó hỏi tiếp “Mày đã đ-t nhau với ai chưa? À mà có rồi… cái thằng học sinh của mày… đã thế tao cho mày toét cái l-n ra đây”.
Càng nói nó càng nhấp mạnh. Đ-t chán thì nó còn đòi đ-t lỗ đít nữa nhưng cô Đào không còn sức nữa nên nó đành buông tha. Giật lấy cái túi xách nó móc những đồng tiền còn lại cuối cùng của cô Đào sau đó mở tung cánh cửa mà phóng cái con wave đi.
Tôi giận lắm không biết làm gì, bèn nhắn tin cho Giang sau đó gọi điện cho cô Đào. Nghe tiếng tôi, cô Đào cố gắng mà sửa lại quần áo sau đó khom người mà ra mở cửa.
Tôi đứng bên ngoài đau lòng đỡ hai tay cô dậy rồi dìu cô vào ghế nói khẽ:
– Em nhìn thấy hết rồi, em sẽ trả thù cho cô.
Vừa nghe thấy tiếng của tôi như vậy thì cô Đào òa khóc luôn, khổ thân một người phụ nữ cam chịu như vậy.
Nửa tiếng sau thì Giang cũng đến, hiểu ý của tôi Giang cùng cô Đào đến viện còn tôi thì đợi, dĩ nhiên tôi không quên rút tiền mà hỗ trợ cho cô.
Cầm ít tiền trên tay cô Đào rưng rưng nói:
– Cô sẽ trả lại cho em!
– Hì! Không sao đâu cô! Cứ về nhà nghỉ ngơi đi còn đâu mọi việc để em lo.
Nói xong tôi về nhà không quên gọi chúng nó đến. Cái Giang đưa cô về nghỉ xong thì qua chỗ tôi nói:
– Thằng này phải thiến thật. Mẹ nó chứ, đi khám mà bác sĩ bảo tổn thương nghiêm trọng, may chưa rách… hích hích!
Thằng Bảo thấy vậy thì nói:
– Gớm chỉ được cái to mồm, nhìn thấy phát sợ rồi còn có dám cầm mà thiến ấy!
– Hứ! Dám sao không, lúc đấy em không sợ đâu.
– Ô thật thế á? Tin được không?
Thằng Tiến nhăn nhở nói lại, làm Giang cụt cả hứng. Dù câu chuyện đáng sợ như vậy nhưng tôi biết là Giang nói đến chuyện đó cũng có đôi chút ngại ngùng.
Đợi Giang về thì tôi nói:
– Đêm nay chúng ta đến đập chết mẹ nó đi. Kiểu gì nó có tiền cũng mua đồ về nhậu đấy. Tiền đó không đủ để nó mua đá về đập đâu.