Cô ngửi thấy. Vì hôm đó cô chạy vào nhà tắm, phát hiện đồ dùng sinh hoạt của anh và của cô đều tách bạch. Những thứ trước kia cô dùng đều là nước hoa, sữa tắm mùi hoa cỏ v.v…, còn của anh là bạc hà và chanh, khi ngửi sẽ thấy mát lạnh quyến rũ.
Bây giờ anh đang có mùi đó, còn hơi ẩm ướt, hơi thở nóng bỏng phả lên tai cô, ngưa ngứa như thể có gì đó đang gãi vào nơi mềm nhất trong tim.
“Hộp thuốc, ở đây.”
Mà giọng anh lại cứ trầm trầm quyến rũ, như tiếng đàn khẽ rung trong đêm, thoáng cái đã khiến người ta mê đắm.
“Ồ, ồ…” Thiên Thụ túm lấy hộp thuốc định bỏ chạy.
Anh thực sự tạo cho cô quá nhiều áp lực khi cứ đứng sau lưng cô, cơ thể áp sát, giống như bao bọc lấy cô vậy.
Ngón tay chưa kịp đụng đến tay cầm của hộp thuốc, thì bỗng một bàn tay to khác đã cầm lấy trước.
“Bị thương à?”, giọng Boss vang lên sau tai, trầm trầm, lại còn hơi thở ẩm ướt nóng hổi, phà vào khiến cô chỉ muốn rụt cổ lại.
“Không… Không có”, Thiên Thụ vội lắc đầu, nếu Boss Viên biết cô bị Đồng Tiểu Vi chọc cho đập đầu xuống đất, trên trán mới sưng hai cục u to đùng thế này, không biết Boss Viên có cười tới nội thương không đây? Vốn dĩ là nghĩ cho Boss, nên cô cũng không định để Boss nhìn thấy.
“Quay lại đây”, Boss ở phía sau cô lập tức hạ lệnh.
Tuy giọng điệu dịu dàng hơn mấy hôm trước, nhưng vẫn mang chút quán tính như cũ.
“A, hả? Không cần đâu, thật sự không cần mà. Em chỉ bất cẩn một chút, bôi tí thuốc là khỏi ngay. Boss, anh nghỉ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon!”, Thiên Thụ chụp lấy hộp thuốc định trốn chạy.
Một bàn tay bỗng đặt lên vai cô, sau đó xoay mạnh cô lại.
Á!
Không kịp che cục u, sưng vù nổi bật đập thẳng vào đôi mắt sắc nhọn của Boss.
Thiên Thụ lập tức hít vào một hơi lạnh.
Hóa ra Boss lúc nào cũng hạ lệnh lạnh lùng với cô, mà lần này lại ra tay trực tiếp, xem ra hậu quả của việc dám chống cự mệnh lệnh của anh thật sự rất đáng sợ, không biết bước tiếp theo anh có bóp cổ cô, để diễn tả cho vẻ mặt “kẻ kháng cự sẽ chết” rõ ràng này hay không?
Boss Viên trừng mắt nhìn cô.
Thiên Thụ lúng túng nhìn lại.
Boss Viên tiếp tục tiến lên nửa bước.
Thiên Thụ lập tức lùi lại nửa bước.
Boss hơi cúi xuống.
Thiên Thụ lập tức ngửa người ra sau.
Ánh mắt Boss Viên và nửa người trên ập xuống.
Thiên Thụ đã ngả người chín mươi độ, nửa thân trên sắp bốn vó chổng lên trời đến nơi, còn nửa thân dưới vẫn kiên cường đứng thẳng.
Boss trừng mắt nhìn cô. Nhìn cô. Nhìn cô.
Trừng đến độ Thiên Thụ nghiến răng run lẩy bẩy…
“Em lạnh à?”, anh lại còn hỏi cô từ trên cao.
Thiên Thụ nước mắt đầm đìa lắc đầu.
“Em sợ tôi à?”
Bạn Thiên Thụ nước mắt thành dòng.
“Vậy em run cái gì?”, Boss đại nhân hỏi từng câu.
Thiên Thụ “oạch” một tiếng đổ nhào về phía trước, “Em… Em đau lưng…”
Anh cứ ngả người chín mươi độ thử xem có run không? Huống hồ sau lưng còn bị góc tủ chèn cứng ngắc, cô chỉ có thể run run run, thực sự suýt nữa mất cái mạng già này rồi! Trời ơi…
Boss đại nhân thấy cô đổ nhào về phía trước, vì nghĩ cho cái cằm thân yêu, nên cơ thể anh nhanh chóng né sang bên, Thiên Thụ cứ thế lao xuống sàn nhà, Boss đại nhân khi thấy cô sắp hôn nhau đắm đuối với tấm thảm dày thì nhanh chóng tóm cổ áo ngủ cô, xách ngược về phía sau…
Phù… Được cứu rồi.
Nếu không sau cú vồ ếch này không gãy mũi mới là lạ.
Ánh mắt sắc bén lướt qua cục sưng trên trán cô, ném ra một câu rất kinh hoàng, “Đập đầu vào cửa là rất không sáng suốt…”
Rầm rầm!
Thiên Thụ suýt nữa lại đập đầu vào tường.
Boss à, anh là cái máy X-quang trong bệnh viện hay sao, nhìn một cái đã biết cô đập đầu vào cửa? Tuy hiện giờ anh tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng kỳ thực trong lòng chắc đang cười thầm, không chừng còn cười tới nội thương rồi, chắc chưa từng thấy ai ngốc nghếch như cô chăng, ngốc tới mức bị Đồng Tiểu Vi chọc tức rồi đập đầu vào cửa.
“Em không…”, Thiên Thụ lúng búng đáp, “Thực ra là bất cẩn.”
Boss Viên không đếm xỉa tới lời lều thều bào chữa của cô, xách hộp thuốc tới ngồi xuống sofa, ra lệnh, “Tới đây.”
A? Tới đó làm gì?
“Cùng một câu, đừng để tôi nói lần thứ hai”, Boss Viên sầm mặt, lạnh lẽo nói.
Thiên Thụ thấy vẻ mặt anh thì im thin thít, lập tức ngoan ngoãn nhảy đến ngồi cạnh anh.
Bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm đã có n chữ “X” rồi, cô không muốn tiếp tục bị anh đánh dấu thêm nữa.
“Nằm xuống”, mệnh lệnh của Boss cực kỳ ngắn gọn.
“A… Hả?”, Thiên Thụ đầu bốc khói.
Không… Không phải chứ? Nằm… Nằm xuống? Ở… Ở đây? Không thể nào, lẽ nào Boss Viên muốn “thực hành chính pháp” ngay tại đây? Dì Trương và con gái còn đang ở trong phòng, hơn nữa… hơn nữa cô vẫn chưa sẵn sàng… Tuy đã sinh con rồi, nhưng người ta vừa mới xuyên không tới mà, không có kinh nghiệm chuyện đó, làm cái đó ở đây… liệu có quá là hơi… hơn nữa sofa… sofa…
Cô bối rối siết chặt cổ áo ngủ, khuôn mặt quả táo đỏ bừng hệt như đít khỉ.
“Boss, cái đó… cái đó… ở đây… có phải là… À ờ… người ta hình như không tiện lắm…”
“Cái gì không tiện?”, Boss Viên quay sang nhìn cô, hàng mày rậm nhướn lên, “Em chần chừ cái gì? Bôi thuốc có gì mà không tiện?”
Hả? Bôi thuốc à?
Thiên Thụ suýt nữa giật giật khóe môi.
Boss Viên nheo mắt, “Không thì em nghĩ là gì?”
Ồ ha ha!
Thiên Thụ bị ánh mắt ấy làm cho hồn phi phách tán, lập tức ngoan ngoãn nằm ngửa ra.
Boss Viên cầm bông gòn để bôi thuốc, giúp cô nhẹ nhàng lau qua vết thương chói mắt trên trán. Cảm giác ẩm ướt lành lạnh tản ra trên trán cô.
Thiên Thụ chớp chớp mắt, nhìn anh hơi nghiêng người, chậm rãi bôi thuốc cho cô.
Anh thực sự rất đẹp.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng lại không quá cứng nhắc, cằm hơi nhọn, đôi môi thường xuyên mím lại lạnh lùng, trông có vẻ rất kiên nghị. Sống mũi vừa cao vừa thẳng, hàng lông mày vừa đậm vừa rậm, đôi mắt rất mảnh rất dài, khi trừng mắt với ai đồng tử sẽ trở nên lạnh lùng và sắc bén, nhưng khi hơi nheo lại như lúc nãy thì lại thành một sự cám dỗ bí ẩn khó đoán khiến người ta mê đắm. Khi cô nằm đây nhìn lên, rèm mi dài của anh như cánh quạt, hơi rung rung, ngay cả phụ nữ như cô cũng thầm thở dài không ngớt, sức cám dỗ và mê hoặc đó, chỉ dùng một chữ “đẹp” là không thể miêu tả rõ được.
Nhưng người đàn ông này, lại là ông xã của cô!
Cô cứ nhớ tới hai chữ này là thấy toàn thân tê dại, năm hai mươi tư tuổi vẫn bị thái hậu bắt đi xem mắt, hai mươi tám tuổi lại công thành danh toại, gia đình mỹ mãn, gả cho một anh chồng đẹp trai đại gia, có một cô con gái xinh đẹp như búp bê. Cô gần như bị trò chơi đoán vận mệnh của cô nàng phù thủy họ Đồng kia đoán trúng, tốt số tới nỗi cả ông trời cũng ghen tỵ chăng?
Không lẽ thật sự là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, đi trên đường cũng gặp được trai đẹp?
Thiên Thụ chớp mắt nhìn anh, ngắm gương mặt tuấn tú, mái tóc đen ẩm ướt, và những giọt nước lặng lẽ rơi xuống từ những sợi tóc, lăn qua gương mặt đẹp trai, lăn qua phần cổ trắng, sau đó đi qua lồng ngực hé mở của anh, rồi lướt qua xương quai xanh quyến rũ, cuối cùng hân hoan nhảy vào…
Ực…
Thiên Thụ nuốt nước bọt. Âm thanh đó giống như tiếng gừ gừ sung sướng của con mèo nhỏ nhà bác Hai hàng xóm lúc nó nằm ườn ra phơi nắng.
“Tiếng rên rỉ của cậu càng to, thì anh ấy yêu cậu càng sâu đậm!”
Giọng bạn Đồng lại văng vẳng bên tai. Nếu đổi lại là Tiểu Vi nằm đây, đối diện với hàng mi dài rậm của Boss, với gương mặt đẹp trai đó, có lẽ cô nàng sẽ hét lên, rồi lao thẳng vào anh cũng nên! Như thế liệu Boss có bị đè ngã không? Sau khi ngã, liệu anh có rên rỉ? Cái đó… Cô lại nghĩ linh tinh gì thế này?
Thiên Thụ bật người dậy.
Boss đang cầm bông gòn giúp cô bôi thuốc, khó mà tránh khỏi cú bật người này của cô! Cằm bị cô đập trúng, thấy cô sắp lăn xuống đất, Boss theo bản năng kéo cô lại, Thiên Thụ cũng theo bản năng vươn tay ra bấu lấy anh!
Roẹt… Có thứ gì đó trượt qua ngón tay Thiên Thụ, mềm mại ấm áp, nhưng vẫn không ngăn được quá trình rơi xuống đất vinh quang của cô!
Phịch! Ngã xuống tấm thảm trải dưới sàn, tan thành từng mảnh.
Boss thật chẳng có lương tâm, thấy cô té ngã cũng không cứu cô… Trong tay là gì thế này? Mềm mềm trơn trơn?
Bạn Thiên Thụ ngước đôi mắt gấu trúc lên.
Oa…
Đai áo ngủ… màu xanh!
Hình như… Hình như… áo ngủ của Boss cũng là màu xanh…
“He he… He he he… He he he he…”, bạn Thiên Thụ cười ngượng ngập, hoàn toàn – chắc chắn – và tuyệt đối không dám ngẩng đầu lên nhìn Boss lấy một cái, “He he… Cái đó… Boss à, không biết anh có từng nghe người ta bảo đồ CK rất khó mặc cách điệu chưa? Nhưng trên người anh thì thật là… Ha ha ha… Rất có cảm giác cách điệu đó mà!”
Thiên Thụ hoàn toàn không biết mình đang nói bậy bạ lung tung cái gì, chỉ biết bộ đồ tắm của Boss hiện giờ đang hé mở, để lộ ánh vàng lấp lánh.
Boss Viên đột ngột đứng dậy.
Thiên Thụ lập tức lấy tay che mặt, “Xin lỗi xin lỗi, Boss chúng em đã hứa, đánh người không đánh vào mặt…”
Boss Viên xé một miếng băng dính ra.
Sa sầm mặt, “chát” một tiếng, đập vào trán của Thiên Thụ.
“Á…”
Từ phòng vẳng ra một tiếng kêu thảm thiết.
Hại cái chân của con gái bé nhỏ đang ngủ say trong phòng bỗng giật lên một cái.