Chu Tân Quốc và Tô Mạt Như vẻ mặt nịnh hót tiêu sái đi đến chỗ Phó Quân Hoàng, trong lòng Chu Tân Quốc đang không ngừng tìm kiếm từ ngữ, ông cười vẻ nịnh hót, “Ngài chính là thiếu tướng Phó? Quả thật là đại thủy trùng liễu long vương miếu*, tôi…”
*đại thủy trùng liễu long vương miếu: ý nói người trong một nhà không thừa nhận quan hệ hoặc vì không nhận ra nhau mà phát sinh hiểu lầm hay xung đột.
“Đây là chủ tịch Chu đang tiếp đãi khách quý trở lại?” An Nhiên mỉm cười cắt đứt lời nói của Chu Tân Quốc, giọng nói ung dung nhàn nhạt vang lên.
Cố Trường Thanh nhìn thấy vẻ mặt An Nhiên tươi cười như hồ ly, một nụ cười khôn khéo xẹt qua trong mắt, lặng lẽ biến mất trong đám người.
Mọi người xung quanh có không ít người đã nhìn thấy thái độ đối đãi Phó Quân Hoàng hôm trước, giờ lại nhìn thấy hành động như vậy của Chu Tân Quốc, trong lòng chê cười không dứt.
Cũng không biết đầu óc Chu Tân Quốc này làm từ cái gì, nếu là người cầm thiệp tiến vào, thân phận thế nào cũng cao hơn so với người vừa mới đến Đế Đô như ông, vậy mà ông vẫn bỏ rơi sắc mặt của Phó Quân Hoàng?
Chu Tân Quốc lau tầng mồ hôi rịn trên trán, “Mới vừa rồi thật xin lỗi, tiếp đón hai người không được chu đáo, tôi liền nhận lỗi với hai vị, tôi…”
“Chủ tịch Chu, lời này của ngài nhưng không đúng, chậm trễ hay không tôi không biết, chẳng qua tôi không hiểu, vì sao chủ tịch Chu không hề đề cập đến thiên kim tiểu thư của ngài đây?” Đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn Chu Tân Quốc, “Chẳng lẽ, quý thiên kim đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
Vẻ tươi cười trên mặt Tô Mạt Như đã không duy trì được nữa, “Phó tiểu thư, thực không dám giấu giếm, từ nhiều năm trước tiểu thư nhà ta, đã mất tích không tìm thấy.”
Vẻ mặt Chu Tân Quốc thật không tốt nhìn, “Phó tiểu thư, xin không cần ở...”
“Vậy à, mất tích không thấy sao? Đó chính là không tìm trở về a.” An Nhiên hoàn toàn không để ý vẻ mặt Chu Tân Quốc đã hoàn toàn đen kịt, nghiêng đầu nhìn Phó Quân Hoàng, “Lão soái ca, tại sao tin tức bọn họ nói không giống những gì chúng ta lấy được vậy?”
“Nói láo.” Phó Quân Hoàng phối hợp nói.
An Nhiên chợt, “Ừ, tất nhiên là có người nói dối.” Cô cười híp mắt nhìn về phía vợ chồng Chu thị vẻ mặt đã không thể dùng màu đen để hình dung, “Hai người đều là cha mẹ cô ấy, dĩ nhiên sẽ không nói láo, xem ra là tôi đã bị người khác lừa.”
“…” Chu Tân Quốc hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, nếu như không phải vì người họ Phó này, ông sớm đã đem người ném ra ngoài.
An Nhiên cười lạnh nhạt, cô kéo cánh tay Phó Quân Hoàng, “Lão soái ca, chúng ta sang bên kia xem một chút cảnh tượng nhà giàu có đi.” Vừa nói, vừa trực tiếp lôi kéo Phó Quân Hoàng hướng đến chỗ ít người đi tới.
Hiển nhiên, An Nhiên không thèm để ý vợ chồng Chu thị.
Phó An Nhiên, tầng lớp thượng lưu của Đế Đô có ai không biết? Cô là báu vật trong lòng cả nhà Phó gia, là người trong lòng của Phó Quân Hoàng, Phó An Nhiên chỉ cần nói một, tuyệt đối anh sẽ không nói hai, giờ đang lưu hành một câu nói như thế này, thà đắc tội Phó Quân Hoàng, cũng không thể đắc tội với Phó An Nhiên.
Thấy Phó An Nhiên đối đãi với vợ chồng Chu thị như thế, tự nhiên người sáng suốt cũng sẽ chèn ép vợ chồng Chu thị.
Buồn cười, sở dĩ Phó gia ở trên Cố gia, không chỉ bởi vì Phó gia trên phương diện quân sự và chính trị, nhiều hơn nhà sui gia Phó gia, mà thậm chí còn có cả tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ – Hoàng Trụ, mà chủ tịch đương nhiệm của Hoàng Trụ chính là mẹ Phó Quân Hoàng, Từ Tĩnh Ngưng.
Thế cục trở nên như vậy khiến cho Chu Tân Quốc gấp đến độ giơ chân, nhưng lúc này yến hội lập tức sẽ bắt đầu, ông không có thời gian đi giải thích với Phó Quân Hoàng, chỉ có thể nhắm mắt đi lên sân khấu, khuôn mặt tươi cười, bắt đầu mấy câu dạo đầu nhạt nhẽo.
Nói đây là dạ hội từ thiện chẳng qua là là mỗi người mang đến một món đồ của mình bán đấu giá, được bao nhiêu tiền toàn bộ quyên góp hết cho miền núi nghèo khổ, trợ giúp bọn nhỏ.
“Chúng ta không có gì.” Phó Quân Hoàng cau mày, anh không muốn để cho bảo bối của mình khó chịu ở nơi này.
Đôi mắt đen nhánh xẹt qua một tia thâm ý, cô ngửa đầu nhìn về phía Phó Quân Hoàng, vỗ nhẹ tay anh, chầm chậm nói, “Có, không cần lo lắng.”
Đồ bán đấu giá rất nhanh được đưa lên, người chủ trì chính là Tô Mạt Như, thân cô ta một màu đỏ rực cộng với đôi môi đỏ thẫm, lấp lánh phát sáng trên sân khấu.
Chỉ cần một bước tối nay hoàn hảo, sau này cô ta sẽ trong nhóm bà chủ giàu có của Đế Đô, ngày sau cuộc sống sẽ càng thêm tốt đẹp, càng thêm xa xỉ.
Tô Mạt Như tự nhận cử chỉ bán đấu giá đều rất khéo léo, mà không biết rằng nụ cười trên mặt cô ta có bao nhiêu lẳng lơ, lần này người đến hầu như đều mang theo người yêu, nhìn cử chỉ của Tô Mạt Như lúc này, đáy lòng đều cực kỳ khinh thường.
Thời điểm bán đấu giá được một nửa, một gã người hầu chạy chậm đến chỗ Tô Mạt Như, sau một lúc rỉ tai cô ta, liền đi xuống.
Vẻ mặt Tô Mạt Như cực kỳ vui vẻ, “Tôi vừa mới nhận được tin tức, có vật phẩm Phó tiểu thư vừa mang đến bán đấu giá, chúng ta tới xem một chút, xem đồ Phó tiểu thư đưa tới là cái gì.”
Vừa nói, bốn người đàn ông mặc tây trang cường tráng khiêng một cái hộp cực lớn đi lên sân khấu, sau khi bốn người đem cái hộp nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, sắc mặt lạnh băng đi xuống khỏi sân khấu.
Đây là đồ vật bán đấu giá lớn nhất cho đến bây giờ.
“Không biết bên trong rương có vật phẩm quý trọng ra sao, hiện tại chúng ta bắt đầu hủy niêm phong.” Tô Mạt Như mỉm cười để cho người hầu đứng bên cạnh mình đem cái rương mở ra.
Sau khi người hầu mở cái rương ra, rõ ràng bên trong phòng khách bộc phát một trận hút khí, ánh mắt mọi người đều không tin quay ra nhìn An Nhiên ___
Bên trong rương chứa một người!
Vẫn luôn nghe nói Phó An Nhiên gan lớn, nhưng cũng chưa từng nghĩ qua, vậy mà trong trường hợp này cô định bán đấu giá người!
Lẩn trốn trong đám người ánh mắt Cố Trường Thanh lại sáng lên, anh cũng biết chỉ cần có tiểu hồ ly ở đâu, nhất định sẽ phát sinh chuyện thú vị ở đấy.
“Mọi người an tâm một chút chớ nóng, tôi muốn giải thích chuyện này một chút.” An Nhiên mặt không đổi sắc tiến lên đón ánh mắt chất vấn của mọi người, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, cô thấp giọng nói với Phó Quân Hoàng, “Anh ở đây chờ em.”
Nói xong, An Nhiên buông cánh tay Phó Quân Hoàng ra, bước nhanh lên sân khấu.
Ánh mắt mọi người theo sát An Nhiên, cho đến khi An Nhiên bước lên đài, nhận lấy mic trong tay của Tô Mạt Như vẻ mặt đã biến đổi lớn, xoay người nói: “Thật ra thì lễ vậy này tôi tính toán đưa cho chủ tịch Chu.”
Xôn xao ___
Tặng nữ nhân?
Từ lúc mở rương ra, sau khi khuôn mặt người bên trong phơi bày ra ngoài, tầm mắt Chu Tân Quốc vẫn chăm chú nhìn vào người nọ, đôi mắt có chút kích động, mà nhiều hơn, là không thể tin.
“Chủ tịch Chu từng có một thiên kim, mới vừa rồi mọi người đều đã nghe được, nhưng nhiều năm trước đã mất tích không tìm thấy. Mọi người đoán không sai, cô gái này chính là thiên kim tập đoàn Thánh Đạt, Tôn Hiểu Lâm.”
Tôn Hiểu Lâm? Con gái Chu Tân Quốc sao lại họ Tôn?
Người biết chút ít nội tình Thánh Đạt dĩ nhiên là hiểu vì sao, Chu Tân Quốc cũng không phải là người thừa kế Thánh Đạt, Thánh Đạt là do một tay ông cụ Tôn xây dựng lên, mà Chu Tân Quốc chẳng qua là ở rể Tôn gia, tự nhiên con gái cũng theo họ Tôn.
Sau khi ông cụ Tôn qua đời, liền đem tài sản cho con gái của mình là Tôn Vân Mộng, nhưng Tôn Vân Mộng cũng có nhiều bệnh nên cũng không sống được bao lâu, ông cụ Tôn vừa mới qua đời được không lâu, bà cũng đi theo.
Sau đó không ai chú ý xem Thánh Đạt thế nào, chờ đến lúc có người chú ý, mới phát hiện, Thánh Đạt đã đổi chủ, thành Chu Tân Quốc.
Tô Mạt Như như bị sét đánh, cô ta bỗng nhiên nghiêng đầu, gắt gao nhìn về phía Tôn Hiểu Lâm, con mắt thấm đầy vẻ không tin.
“Thế nào, chủ tịch Chu đối với lễ vật của tôi, cảm thấy ngoài ý muốn sao? Hay là không cách nào tiếp nhận?” An Nhiên đứng ở trên sân khấu, mỉm cười nhìn Chu Tân Quốc.
Tôn Hiểu Lâm mặc một thân quần áo màu trắng xám đơn giản mộc mạc thoải mái, nhìn như đã từng được xử lý qua một phen, cô ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy Chu Tân Quốc, nước mắt soạt một cái liền rơi xuống ___
“Ba ba, ba ba, con rốt cuộc tìm được ba ba rồi…”
“Gọi bậy cái gì!” Tô Mạt Như bất ngờ lên tiếng, một tay cô ta níu lại Tôn Hiểu Lâm đang muốn chạy xuống, mặt âm ngoan nhìn Tôn Hiểu Lâm nói, “Đừng tưởng rằng người tùy tiện đều có thể tiến vào cửa lớn Chu gia!”
Thế mới nói, não tàn là bệnh không thể cứu.
Phó An Nhiên đã nói như thế, mà vẫn còn dám quát lên? Đây rõ ràng chính là đang đánh vào mặt Phó gia!
“Đây là kết quả báo cáo DNA.” Một giọng nói bất thình lình vang lên, chỉ thấy một người đàn ông vóc người nhỏ gầy cầm một phần báo cáo đi vào.
Mọi người xoay người, chỉ thấy mấy người đàn ông mặc tây trang bảo hộ một người đàn ông âm nhu bước vào tiệc rượu.
Người đàn ông trên tay đeo bao tay màu trắng, mặc một thân tây trang màu trắng, áo sơ mi trắng, ngay cả giày da cũng là màu trắng.
Mà tầm mắt của hắn sau khi tiến vào tiệc rượu, lại gắt gao nhìn An Nhiên, chưa từng dời đi một chút nào.
Mà khi An Nhiên nhìn thấy hắn, đáy lòng chợt lộp bộp một tiếng, sắc mặt bất động.