Không có bất kì sự báo trước nào, bằng tốc độ nhanh nhất Kim gia nhanh chóng biến mất không thấy ở đế đô.
Cũng ngay trong lúc tin tức này được phát ra, Kim Duy Hi biến mất không thấy ở Ngân Dực.
Không có một ai liên tưởng chuyện này với Phó An Nhiên.
Đối vớihọc sinh trong Ngân Dực mà nói, gần như mỗi một ngày lại phát sinh một ít cchuyện như vậy, bọn họ cũng đã tập mãi thành thói quen.
Nhưng, cái này cũng không đại biểu, tất cả học sinh đều cho rằng, chuyện của Kim gia không liên quan đến Phó An Nhiên.
"Chuyện của Kim gia, có phải cô làm hay không?" Một nam sinh gầy gò đeo mắt kính gọng đen, có chút cẩn thận nhìn Phó An Nhiên.
Trong tay Phó An Nhiên vẫn cầm Green đồng thoại như cũ, tầm mắt lạnh nhạt mà lại băng hàn không chút nào dấu diếm rơi vào trên người nam sinh gây gô kia.
Nam sinh ngây ngô không tự chủ được bước chân lui về phía sau từng bước, cậu ta cũng biết, cũng biết Phó An Nhiên không phải là người bình thường, nếu không, tại sao có thể có. . . . . . Có ánh mắt làm người ta sợ như vvậy?
Ngay khi nam sinh ngây ngô kia nhìn lần nữa, Phó An Nhiên đã cúi thấp đầu xuống, tiếp tục nhìn Green đồng thoại trong tay.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, con ngươi không gợn sóng.
Chẳng qua, cô cho tới bây giờ, chữ trên văn bản không xó một chữ lọt vào trong đầu cô.
Phó Quân Hoàng đã rời đi gần nửa tháng, trong thời gian nửa tháng này, anh không gọi cho cô một cú điện thoại, thậm chí ngay cả một chút tin tức về anh cô cũng không tra được!
Đây là chuyện trong mười một năm nay, chưa bao giờ phát sinh qua.
Lực đạo cầm trên bìa quyển sách dần dần nắm chặt, cho tới bây giờ, điện thoại di động của cô vẫn không có một chút tin tức, chứng minh người cô an bài bên cạnh anh, đã xảy ra chuyện.
"Tại sao cô muốn giả vờ ngây ngô? Là vì ẩn núp thân phận của cô sao?" Nam sinh ngây ngô còn không biết sợ chết tiếp tục cẩn thận hỏi Phó An Nhiên.
Lần nữa tầm mắt Phó An Nhiên rơi vào trên người nam sinh ngây ngô, chẳng qua là lần này, con ngươi của cô không hề trong trẻo lạnh lùng như mới vừa rồi, ngược lại mang theo một chút xem xét.
Cậu bé này cho cô một loại cảm giác, rất quen thuộc.
Trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt một người đàn ông cũng không khác lắm so với gương mặt này, năm đó, hắn cũng cẩn thận nhìn cô như vậy, hỏi cô có phải có rất nhiều tiền, quyền lực rất lớn không, nhìn lại cậu bé mười lăm mười sáu tuổi này một chút, ngược lại tâm tình Phó An Nhiên không giống mới vừa rồi khẩn trương như vậy.
Ngay lúc Phó An Nhiên tính toán nói gì đó với cậu ta, điện thoại di động vẫn được cô đặt trên mặt bàn chấn động.
Tin tức tới.
Thả Green đồng thoại trong tay xuống, mở ra tin nhắn cực kỳ ngắn gọn kia.
Trọng thương.
Chỉ hai chữ.
Nhưng chỉ hai chữ đơn giản như vậy cũng đủ để trước mắt Phó An Nhiên suýt chút nữa tối sầm, cô bỗng nhiên đứng dậy, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của nam sinh ngây ngô kia, không để ý ánh mắt khó hiểu của giáo sự bộ môn vừa bước vào phòng học kia, nhanh chóng , bước nhanh ra ngoài, dần dần, từ ban đầu cô đi nhanh, đến cuối cùng chuyển sang chạy như điên.
Cô vừa tới cửa trường học, xe đã chờ ở cửa.
Xe chạy hết tốc lực về phía bệnh viện quân khu nơi Phó Quân Hoàng ở.
Trọng thương.
Đây là cô trong mười một năm ở đây, lần đầu tiên nghe được từ này. Cô vẫn luôn cho là, anh là người lợi hại nhất tồn tại trên thế giới này, anh được gọi là vũ khia hình người, anh sẽ không bị chút tổn thương nào.
Mà trong mười một năm này, anh đều giống như cô mong muốn, vô số lần làm nhiệm vụ, nhưng không có một lần nào bị thương.
Nhưng mới vừa rồi, cô lại nghe được tin tức anh bị trọng thương.
Cô an tĩnh ngồi ở trong xe, trong tay vẫn siết chặc điện thoại di động, vẻ mặt của cô lạnh nhạt làm cho người ta không nhìn ra chút nào tâm tình nào của cô.
Dọc đường xe vượt rất nhiều đèn đỏ, chờ đến lúc bọn họ đến bệnh viện quân khu, thì đã là ban đêm.
Lúc Phó An Nhiên đến, Phó Quân Hoàng vẫn còn đang ở trong phòng giải phẫu tiến hành giải phẫu.
Bên ngoài phòng giải phẩu, có mấy người đàn ông khắp người toàn vết máu đứng nghiêm ở cửa.
Vẻ mặt bọn họ nghiêm trang, quanh thân phát ra sự lạnh lùng và một chút sát khí còn chưa tan hết, lầm cho người ta không dám tới gần nơi này.
Bọn họ mới vừa đã trải qua một cuộc chiến quyết liệt.
Thủ hạ của Phó Quân Hoàng không có mấy người, nhưng những người này tuyệt đối là ngàn dặm mới tìm được một binh lính thật tốt, từng người một đều là binh lính mũi nhọn trong mũi nhọn, nhân tài trong nhân tài, hiện tại, trong giới quân sự lưu truyền một câu nói như vậy: làm lính coi như thủ hạ của Phó Quân Hoàng là binh. (câu này mình cũng không hiểu lắm)
Tầm mắt của Phó An Nhiên nhìn một vòng vào mấy người, cuối cùng, tầm mắt rơi vào một đôi mắt sáng kích động, cũng là càng thêm tự trách , trên mặt vẽ vệt sáng Đại Đầu binh trên người.
Ánh mắt mọi người ở đây kinh ngạc, cô bước nhanh tiêu sái đến trước mặt người nọ, không chút lưu tình , hung hăng đạp vào trên đùi người nọ!
!
"Ngân Lang!" Mấy người binh lính gần đây vội vàng đi đến đỡ binh lính bị đạp trên mặt đất.
Mấy binh lính còn lại thấy anh em vào sinh ra tử của mình bất thình lình bị một cô bé đạp, bọn họ mới vừa trải qua sinh tử, trong nháy mắt hung bạo, một người cường tráng trong đó, giơ tay lên muốn đẩy Phó An Nhiên!
Vậy mà lúc hắn còn chưa kịp làm ra bất kì hành động nào, đã bị Ngân Lang ngăn lại! Phó An Nhiên hừ nhẹ một tiếng, lúc chân cô còn muốn đá phát thứ hai, họng súng đen ngòm, không chút khách khí nhắm trúng hướng cô:
"Tôi mặc kệ cô là ai, anh em của tôi, cô đừng mơ tưởng đụng đến một sợi lông!"
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên người chủ nhân của chiếc súng kia, giọng nói không chút phập phồng dao động vang lên:
"Ngoại trừ việc anh có thể hướng họng súng về phía tôi ra, anh còn có thể làm cái gì?"
Người quân nhân liền sửng sốt, "Đừng tưởng rằng, cô là con gái thì tôi..."
"Nếu như, anh ấy có một chút ngoài ý muốn, tôi sẽ để toàn bộ các người chôn theo! Phế vật, lưu lại có tác dụng gì!"
Lời của cô làm tất cả mọi người ngây ngẩn tại chỗ, trừ Ngân Lang ra, lần đầu tiên bọn họ theo lão đại đảm nhận nhiệm vụ, nhưng không nghĩ tới, trong nhiệm vụ lần này, bọn họ trúng mai phục! Nếu như lão đại không bởi vì lời của bọn họ, hiện tại lão đại cũng sẽ không....
"Cô...." Lúc binh lính kia còn muốn cãi cọ, một tay Ngân Lang kéo cánh tay của hắn, hắn đứng ở trước mặt mọi người, khi anh ta dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi người xuống, lấy thái độ cung kính mà bọn họ không cách nào hiểu nói:
"Chủ.... Tiểu thư, xin, trách phạt."
Vết thương trên người Ngân Lang không ít, trên bả vai của anh ta trúng một phát đạn, nhưng anh ta chỉ băng bó đơn giản liền đứng chờ ở chỗ này, máu đã thẩm thấu băng gạt, theo cánh tay của anh ta, chảy xuống.
Mấy người còn lại dường như có chút hiểu rõ thân phận của Phó An Nhiên, cho dù trong lòng tất cả bọn họ đều nghi ngờ, hiện tại cũng không phải là lúc hỏi nghi vấn.
Phó An Nhiên không nói một câu, cô đứng ở cửa phòng giải phẫu, con ngươi không thay đổi nhìn đèn "Phòng giải phẫu" vẫn sáng.
Cô kiếp trước kiếp này tổng cộng bốn mươi sáu năm, chưa bao giờ có loại cảm giác hốt hoảng khó nhịn này.
Hai tay của cô nắm chặt lại một chỗ, nơi đầu ngón tay đã một mảnh trắng xanh.
Trên hành lang dài không phục sự yên tĩnh lần nữa.
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân lộn xộn làm rối loạn sự yên lặng ở nơi này, chỉ thấy một cô gái nhìn cực kỳ chật vật lôi một gã bác sĩ, tranh cãi làm hắn vội vàng lấy ra cái gì học thuật.
Đầu tiên Ngân Lang nhìn ánh mắt bât động của Phó An Nhiên, ngay sau đó bước nhanh tới trước mặt cô gái nhìn như chật vật kia, cau mày nói:
"Tô tiểu thư, cô đang làm cái gì!"
Tô Lương, nhiệm vụ lần này của bọn họ, chính là cứu Tô Lương nằm vùng bị tập đoàn buôn lậu nhốt ra ngoài, nhưng không biết tại sao kế hoạch lần này của bọn họ bị tiết lộ, cho nên trúng mai phục!
"Đây là thầy thuốc ngoại khoa tốt nhất nơi này, để hắn giải phẫu cho Quân Hoàng! Hắn rất lợi hại!" Tô Lương vẫn như cũ lôi kéo cái người bác sĩ có vẻ mặt nhìn như không tình nguyện đó.
"Buông ra!" Vị bác sĩ thoạt nhìn cực kì trẻ tuổi đó ghét bỏ hất tay Tô Lương ra, sửa sang lại cổ áo đã sớm xốc xếch của bản thân, con ngươi khinh thường đang lúc quét mọi người một vòng, khi tầm mắt của hắn rơi vào bóng dáng yên tĩnh ngồi trên ghế dựa đó, trong con ngươi ngược lại có một tia thú vị.
"Bùi Thanh Dật, bây giờ anh liền đi vào phòng giải phẫu cho tôi! Nếu không, tôi làm cho anh..."
Phanh.....!
Lời đe dọa của Tô Lương còn chưa nói xong, vốn Phó An Nhiên đang ngồi an vị bỗng nhiên đứng dậy, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi một tay bóp cổ Tô Lương, để cô ta ở trên tường, con ngươi băng hàn nhìn cô ta:
"Nếu cô còn nói thêm một câu nói nhảm, tôi lập tức phế cô!"