Đôi lông mày của nàng đen và dầy, gợi hắn nghĩ đến bạt ngàn cỏ trên thảo nguyên hoang vu.
Đôi mắt nàng trong trẻo và phóng khoáng, khiến hắn liên tưởng đến những vì sao lấp lánh trên màn trời.
Dưới ánh trăng, chiếc gáy của nàng trắng lóa, giống như nỗi buồn bỗng chớm dậy trong lòng.
Trong đêm khuya, nàng thở chậm, nhẹ và miên man, nghe bí ẩn như một tháng năm xưa cũ...
Người con gái ấy... giống một đóa tường vi, biết làm sống dậy cả một truyền thuyết.
Lần đầu nhìn thấy Phong Băng, Sở Thiên Nhai đắm đuối như chìm vào một giấc mộng ngọt ngào.
Mặc dù mơ hồ mờ ảo, nhưng lại khiến người ta phải bồi hồi tưởng tượng sau mỗi lần tỉnh thức.
* * * * *
Người bạn tốt nhất của Sở Thiên Nhai chính là thanh kiếm của hắn.
Mặc dù không có tên, nhưng chưa bao giờ rời xa hắn.
Hắn vẫn cho rằng, người khác có thể trêu chọc hắn, nhưng không thể làm nhục thanh kiếm của hắn.
Thanh kiếm đó từng giúp hắn giết chết rất nhiều mãnh thú muốn ăn thịt hắn.
Hắn đã từng sảy chân rơi xuống vách núi, chính là nhờ dùng thanh kiếm đó đâm vào vách núi, sau đó từng chút, từng chút một, dùng lực trèo lên đỉnh núi.
Mỗi lúc bình minh vừa ló rạng, hoặc khi ánh nắng cuối cùng le lói nơi cuối trời.
Dưới sự chỉ điểm của sư phụ, hắn dùng thanh kiếm đó lần lượt từ các góc độ khác nhau, dùng các cách khác nhau, đâm vào một hình người bằng gỗ.
Sau này, hắn biết được tượng gỗ đó có một cái tên: Ngụy công tử.
Nhưng mà, lúc này, thanh kiếm đó đang đào đất.
Chỉ vì một câu nói của nàng.
“Thương Tình Phong mặc dù trước giờ rất kiêu ngạo và độc đoán, ta cũng không thích cách làm của hắn. Nhưng dù sao cũng là cộng sự của nhau, ta không nỡ nhìn hắn phơi thây nơi hoang dã. Ngươi có thể giúp ta chôn cất hắn được không?”
Không hiểu vì sao, hắn không hề cảm thấy có chút gì kỳ quái. Nàng không hề có địch ý, thậm chí cũng không có chút biểu hiện khẩn cầu.
Giống như là hắn đã sớm biết trước, nàng thực sự chính là một giấc mộng mà cả đời hắn sẽ chìm trong đó, không bao giờ tỉnh mộng.
Vì vậy trong mỗi bước đi nhẹ nhàng như múa và mỗi tiếng tơ của giọng nói nàng đều toát lên nét dịu dàng tình tứ lẽ ra không thuộc về hắn.
Băng Phong đang đứng phía sau hắn.
Nhưng Sở Thiên Nhai lúc này không ngờ lại không có lấy một chút phòng bị nào.
Từ nhỏ, sư phụ luôn làm cho hắn tin rằng, cái thế giới này không có thứ gì là có thể tin tưởng được.
Những người đang mỉm cười với mình, rất có thể chỉ sau một bước, có thể giết chết mình.
Nhưng hắn vẫn không thể.
Không thể dễ dàng coi nụ cười duyên dáng và tươi tắn của Phong Băng đối với hắn là ngụ ý giết người. Mặc dù hắn chỉ đoán được thiện ý của nàng đối với hắn qua cặp mắt của nàng.
Có lẽ chính bởi vì vừa rồi dưới điều kiện vô cùng thuận lợi, nàng không hề xuất thủ.
Có lẽ bởi vì hắn biết nàng chính là sư tỷ của hắn, mặc dù sư phụ đã từng nói với hắn, nàng chính là sự sỉ nhục của sư môn.
Có lẽ, có lẽ, bởi khoảng khắc vừa kinh hoàng vừa đẹp đẽ đó, khiến hắn không thể có chút ý niệm nào đối địch với nàng.
Từ trước đến giờ hắn tự coi mình giống như một con sói.
Một con sói lang thang một mình trên thảo nguyên hoang dã mênh mông.
Hắn từ trước tới giờ, không có thân nhân, cũng không có bạn bè.
Hắn cũng không biết cha mẹ của mình là ai.
Hắn thường gặp phải một cơn ác mộng khủng khiếp
Một đứa trẻ năm sáu tuổi, từ từ bò giữa một đống thây người chết.
Đứa trẻ đó không ngờ lại không biết khóc.
Giống như bò giữa một đám tượng hoặc hoá thạch nhiễm đầy máu đỏ.
Đứa trẻ đó muốn tìm kiếm cha mẹ của mình.
Nhưng nó không cách nào phân biệt được người thân của mình.
Tất cả đều là máu.
Chỉ có máu tươi.
Sau đó, nó nhìn thấy một người mà sau đó nó gọi là sư phụ.
Trên mặt của sư phụ có một vết sẹo do kiếm gây ra rất dài.
Điều đó làm cho nó hiểu rằng đó không phải là cha của nó.
Nhưng rồi đứa bé đó trưởng thành theo thời gian.
Nó vẫn muốn coi sư phụ như người cha của mình.
Hoặc ít nhất, là người thân của mình.
Nhưng nó không làm được,
Sư phụ, dù sao cũng chỉ là sư phụ.
Từ khi còn nhỏ, hắn đã biết như thế.
Sư phụ tận tâm dậy dỗ hắn mười năm.
Chẳng qua chỉ vì muốn đánh bại một người.
Người đó đương nhiên chính là Ngụy công tử.
Hắn không có tuổi thơ.
Tuổi thơ của hắn chỉ có việc luyện công không ngừng.
Cùng với những lời chửi mắng và trừng phạt của sư phụ.
Từ nhỏ, hắn đã ở cùng với sư phụ.
Ngày lại ngày đối diện với vết sẹo sâu hoắm do kiếm gây ra trên mặt sư phụ.
Cho dù hắn luyện võ công tốt đến thế nào, nỗ lực đến thế nào.
Đổi lại bất quá cũng chỉ là buổi tối hôm đó có thể không cần khổ sở luyện công đến sáng sớm hôm sau.
Sư phụ lúc nào cũng nhắc nhở hắn.
Sở dĩ ông ta vẫn còn sống,
Chính bởi vì mong đến một ngày có thể đánh bại Ngụy công tử, kẻ mà thực sự chẳng có nửa điểm quan hệ gì đối với hắn.
Còn hắn phải liều mạng luyện công dưới sự đốc thúc của sư phụ.
Chẳng qua cũng chỉ bởi vì cái sứ mệnh đó.
Sư phụ thậm chí còn chưa bao giờ cười với hắn.
Hắn hoàn toàn không hiểu vì sao lại phải đánh với Ngụy công tử, chỉ biết vào nửa năm trước, sư phụ bắt đầu truyền cho hắn các loại kinh nghiệm trên giang hồ. Ba tháng sau liền cho hắn xuống núi.
Sư phụ chỉ có một yêu cầu đối với hắn: Đánh bại Ngụy công tử.
Rồi sau đó...?
Hắn không biết.
Sư phụ cũng không có bảo hắn quay về.
Chỉ là ngụ ý sau khi hoàn thành việc này sẽ không còn danh phận sư đồ nữa.
Có thể sư phụ biết hắn không thể quay về.
Có thể hắn cũng không cần quay về.
Tất cả dường như bức hắn không thể không có một hận ý.
Trước giờ hắn chưa hề hận sư phụ.
Bởi vì hắn biết đứa trẻ trong giấc mộng kia chính là hắn.
Chỉ là hắn không nguyện ý thừa nhận hoặc tin đó là sự thật.
Do đó, hắn mới một mực cho rằng đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Hắn chỉ biết khi đứa trẻ đó bò một cách vô vọng giữa đám thi thể, chính sư phụ là người đã cứu hắn.
Từ đó trở đi, trong lòng hắn không muốn lại nhìn thấy tử vong tà ác hoặc là mùi máu tanh, hắn cầu mong rằng cái mà hằng ngày hắn nhìn thấy sẽ là khuôn mặt của sư phụ, cho dù khuôn mặt đó mang theo một vết sẹo đáng sợ do kiếm gây ra.
Hắn vẫn nghĩ hắn không được coi là một người sống.
Nếu như hắn vẫn còn là một con người.
Thì đó cũng chỉ là một con người lúc nào cũng nghĩ đến chuyện giết người hoặc là lúc nào cũng đề phòng bị người khác giết.
Trên sự thật, trước giờ hắn chưa từng giết người, cũng không thích giết người.
Vừa rồi Thương Tình Phong chết dưới kiếm của hắn, hắn liền muốn ngất đi trước màn máu tươi bắn tung toé trước mặt.
Nhưng mà hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Tuyệt chiêu chân chính của hắn chỉ có một.
Đó cũng là lần thứ nhất hắn dùng chiêu đó giao thủ với người khác.
Vào lúc xuất thủ, đến cả hắn cũng không thể khống chế.
Trừ khi hắn nguyện ý để kiếm của đối phương đâm thẳng vào ngực của mình.
Một chiêu đó gọi là “Vô Nhai” (không có đường).
Một chiêu đó thật là bá đạo.
Một chiêu đó lại có một cái tên như một giấc mộng.
* * * * *
Nàng đã sớm biết vị sư đệ chưa từng gặp mặt cũng như không biết tên này.
Nàng biết rằng hắn là một đứa trẻ được sư phụ cứu từ trong biển máu của một thôn làng bị sơn tặc huỷ diệt.
Nàng biết rắng hắn được sư phụ thầm coi là một tuyệt thế kỳ tài, có tâm khí và thiên phú vô cùng cao.
Nàng biết rằng mình cũng từng rất hy vọng nhìn thấy sự xuất hiện của hắn.
Nhưng nàng không thể giải thích tại sao lúc nàng gặp hắn, liền cảm thấy một nỗi bi thương không thể kiềm chế.
Từ khi biết có một vị thiếu niên không rõ tên tuổi đại phá mười chín Phân đà của Công tử mà không làm một ai bị thương, nàng đã có dự cảm đó chắc chắn là hắn.
Thậm chí khi nàng nhìn hắn cầm kiếm chỉ trời, lợi dụng thiên địa tinh khí, trong một chiêu giết chết Thương Tình Phong, nàng vẫn hy vọng hắn không phải là sư đệ của nàng.
Bởi vì sự xuất hiện của hắn mang ý nghĩa kết thúc cho một trường vận mệnh mười chín năm nay.
Bất kể sự thực là tất cả đều không liên quan đến hắn. Đó chỉ mà là mối gia cừu của nàng.
Nhưng trong ý nghĩ của mình, nàng vẫn hy vọng ngày đó sẽ không đến sớm như vậy.
Nhưng nàng đã nhìn thấy hắn.
Nàng nhìn thấy đôi má xương xẩu, đôi môi mím chặt, làm nàng nhớ hắn cũng có một thân thế thê thảm giống như mình.
Nàng nhìn thấy áo choàng của hắn tung bay, tiếng cười dài vọng trong đêm, tiêu sái như một kẻ lãng du đến từ thời viễn cổ.
Nàng nhìn thấy hắn lao thẳng lên không, kiếm rợp bóng trăng, kiếm chiêu nghiêm nghị như thiên thần phá Thiên Tình quyết của Thương Tình Phong.
Nàng đã nhìn thấy một chiêu đó.
Không, nửa chiêu đó.
Sự thực là sư phụ chỉ truyền cho nàng tất cả nửa chiêu, tên là “Kinh Mộng”.
Sau đó, liền gửi nàng đến học Hàn Mai sư thái của Quân Sơn.
Ba năm trước, khi nàng phụng lệnh “phản xuất sư môn”, chính là lúc sư phụ đang bế quan khổ tu nghiên cứu nửa chiêu sau.
Đến bây giờ, sư phụ cuối cùng cũng hoàn thành.
Vào lúc chợt tỉnh giấc mộng...
Không nhớ được một chút gì cả...
Chỉ là một đoạn ý thức bị cắt ngang trong lúc hoảng hốt bừng tỉnh cơn mê.
Giống như một lãng tử không còn đường về
Do dự nhưng cũng đành phải bước trên một con đường xa vô tận...
Cuối cùng nàng cũng biết một chiêu đó là như thế nào.
Cuối cùng nàng cũng biết, vì sao từ trước đến giờ, nàng không thể gặp mặt người sư đệ mà nàng rất muốn gặp.
Cuối cùng nàng cũng biết, vì sao sư phụ lại cứ đối đãi một cách vô tình với vị sư đệ này như vậy.