Nhìn bóng lưng rời đi của Ôn Ngôn Trăn, ngay tức khắc bộ não của Tiểu Bản giống như con chip tinh vi nhanh chóng xử lí phần dữ liệu chính phủ ghi ghép về anh. Ôn Ngôn Trăn, ra đời vào năm 1983, sinh ra và lớn lên tại Macau. Sau khi hoàn thành khóa luận tốt nghiệp tại trường Đại học St. Petersburg, liền trở về nước, hiện tại đang đầu quân và làm việc cho tập đoàn Ôn thị.
Tài liệu liên quan tới Ôn Ngôn Trăn chỉ có một đoạn nội dung ngắn như trên. Có lẽ Ôn Ngôn Trăn đã được định sẵn là sinh ra và lớn lên trong sự nhòm ngó của công chúng. Mặc dù nhà họ Ôn đã tìm rất nhiều biện pháp để bảo vệ đứa trẻ duy nhất trong gia tộc này, song giới truyền thông "thần thông quảng đại" vẫn nắm bắt và viết được một số tài liệu về anh.
Mà bộ tài liệu này còn cặn kẽ hơn so với bộ ở trên.
Nhà họ Ôn bắt đầu giàu lên ở Macau, việc này giống như câu chuyện truyền kỳ thường được mọi người nhắc đến ở Hồng Kông thời đó. Tổ tiên nhà họ Ôn sau khi đầu cơ tích trữ được một số tài sản nhất định bèn đầu tư vào ngành đóng tàu và khâu hậu cần biển - khi ấy đã được đầu tư rộng rãi ở Đông Nam Á, nơi phát triển mạnh ngành công nghiệp biển. Đến thế hệ ông nội của Ôn Ngôn Trăn, sản nghiệp nhà họ Ôn đã bành trướng đến mức thành lập được một tập đoàn có tiếng tăm lừng lẫy, họ gần như có thể chống lại bất kỳ quyền lực ngầm nào ở Đông Nam Á. Sau này, do nhu cầu mở rộng sản nghiệp của mình, cha của Ôn Ngôn Trăn, là Ôn Cảnh Minh, đã quyết định kết hôn với cô con gái duy nhất của ông chủ ngân hàng gốc Hoa ở Malaysia. Cuộc hôn nhân thương mại này chính là mồi tiếp lửa giúp tập đoàn Ôn thị từng bước tiến lên thời kỳ phát triển thịnh vượng nhất. Không những thế tập đoàn này còn chiếm lĩnh độc quyền toàn bộ ngành vận tải biển của cả Đông Nam Á.
Đương nhiên, sự xuất hiện của một đứa trẻ sẽ củng cố hơn cho cuộc hôn nhân thương mại của hai nhà họ Ôn và họ Ngôn. Vì vậy, Ôn Ngôn Trăn thuận theo thời thế đến với thế giới này. Song chỉ có điều "bất trắc" duy nhất là Ôn Ngôn Trăn được sinh ra trước một tháng so với ngày dự tính.
Từ cái tên Ôn Ngôn Trăn có thể thấy được, anh có ý nghĩa đặc biệt thế nào với hai gia tộc Ôn, Ngôn.
Ôn Ngôn Trăn là một đứa bé sinh non nên nhà họ Ôn đã dốc hết toàn lực để bảo vệ anh, tìm đủ mọi cách từ chối khéo các phương tiện truyền thông. Có một điều may mắn là thời đó truyền thông không phát triển như bây giờ, thế nên Ôn Ngôn Trăn mới có một tuổi thơ yên bình không bị ai quấy rầy. Tuy nhiên thời đại ngày càng phát triển, cùng với sự "bùng nổ" của các phương tiện truyền thông, mọi người càng lúc càng tò mò về Ôn Ngôn Trăn. Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của một phóng viên tạp chí, một tập ảnh lúc Ôn Ngôn Trăn mười hai tuổi đã bị tung ra. Trong những tấm hình đó, vóc người Ôn Ngôn Trăn trông gầy hơn so với đám bạn đồng trang lứa, bên cạnh anh luôn xuất hiện một cô bé cùng tuổi, hai người thường xuyên đi lại trên đường phố Macau.
Tập ảnh này bị khui ra khiến nhà họ Ôn luôn khiêm tốn lặng lẽ cũng phải tức giận. Chỉ trong thời gian nửa ngày sau khi tập ảnh xuất hiện, tòa tạp chí kia đã phải đóng cửa ngay lập tức. Áng chừng mấy tiếng sau người phát ngôn đại diện cho nhà họ Ôn đã xuất hiện trên tivi, không những thế còn cầm thêm một tờ giấy chứng nhận của bác sĩ, chứng minh tiểu thiếu gia nhà họ Ôn có chứng sợ hãi trước ống kính, nếu ai dám phát ngôn bữa bãi, xảy ra việc gì không hay, xin tự gánh lấy hậu quả.
Vì vậy, Ôn Ngôn Trăn một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
Đánh dấu sự xuất hiện trở lại của Ôn Ngôn Trăn là vào năm anh trở về sau khi hoàn thành việc học. Trong lễ kỷ niệm một trăm năm của tập đoàn Ôn thị, sự xuất hiện của Ôn Ngôn Trăn đã làm mọi người hoàn toàn kinh ngạc. Từ một cậu bé yếu ớt suy nhược ngày nào đã rũ mình trở thành một công tử ngọc thụ lâm phong* hào hoa phong nhã. Anh khoác lên mình bộ lễ phục bằng nhung màu đen tuyền, toát ra sự thanh lịch và thận trọng được hun đúc từ văn hóa St. Petersburg, cùng với khí chất tự nhiên của mình, khi bước ra đã khiến mọi người váng vất đến phát ngất.
(*)Ngọc thụ lâm phong: "cây ngọc đón gió" chỉ nét kiêu hùng, lãng tử, phóng khoáng của người con trai.
Vào mấy ngày kế tiếp, Ôn Ngôn Trăn trở thành đối tượng bàn tán sôi nổi của toàn thành phố. Trong thời gian ngắn, các phương tiện truyền thông liên tục nổ tin, công tử nhà họ Ôn trong thời gian học tập ở Đại học St. Petersburg từng đại diện cho toàn thể du học sinh người Hoa tiếp kiến Tổng thống Nga.
Không những thế, vào thời điểm gần kết thúc năm học, chính quân đội Nga đã đích thân trao huân chương sĩ quan cho anh. Đâu đó phong thanh là nhà họ Ôn đã nghe theo lời khuyên của bác sĩ gửi anh đến trại huấn luyện của quân đội Nga trong khoảng thời gian học đại học.
Luận án tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế học của Ôn Ngôn Trăn được các nhà kinh tế phương Tây đánh giá rất cao, một năm sau nó được xuất bản làm đề tài nghiên cứu cấp cao trong sách giáo khoa.
Với vầng hào quang ấy, Ôn Ngôn Trăn làm cho những cô gái vốn thùy mị nết na cũng phải điên cuồng ước được gả cho anh. Khoảng thời gian ấy, hàng loạt những cô gái danh môn thế gia ăn vận lộng lẫy, lũ lượt kéo đến nhà họ Ôn 'thăm hỏi', thiếu chút nữa đlà ạp gãy luôn cả cánh cửa nhà họ Ôn.
Tiếc là, trong lúc các cô gái lần lượt thi nhau trổ tài khoe sắc, Ôn Ngôn Trăn đã tự tay phá nát giấc mộng của họ. Anh dùng thông cáo báo chí để nói với mọi người biết rằng anh đã có hôn ước.
Đề tài này bùng nổ, một lần nữa khiến các phương tiện truyền thông gặp rất nhiều sóng gió trong việc tìm kiếm tư liệu về vị hôn thê của Ôn Ngôn Trăn, thậm chí họ đã phải tiến hành "rà soát" trên mọi mặt trận. Trước đây, bọn họ cho rằng nhà họ Ôn sẽ chọn một cô con dâu có gia thế tầm cỡ xứng với cuộc hôn nhân thương mại để củng cố cho vương quốc Ôn gia. Thế nhưng, kết quả người được chọn làm bọn họ phải mở rộng tầm mắt. Cô gái đính hôn với Ôn Ngôn Trăn không ai khác lại chính là Phạm Ca, con gái nuôi của nhà họ Ôn. Trong khi bố mẹ cô chỉ là chủ của một siêu thị nhỏ ở Thái Lan mà thôi. Theo như những gì người giúp việc nhà họ Ôn tiết lộ, chính xác mà nói, Phạm Ca là nàng dâu được nuôi từ bé của Ôn Ngôn Trăn.
Ôn Ngôn Trăn? Con dâu nuôi từ nhỏ? Trong thời đại ngày nay, mô-típ này có khác gì một phân cảnh trong vở kịch Quảng* cơ chứ.
(*) Kịch Quảng: loại hình kinh kịch bắt nguồn từ Quảng Đông- Trung Quốc.
Trước đây, mọi người không mấy tin tưởng vào cuộc hôn nhân của cặp vợ chồng chưa cưới này, dù sao bọn họ cũng vẫn còn quá trẻ để sẵn sàng bước vào cánh cửa hôn nhân sâu thăm thẳm mà người ta vẫn thường bảo đó là nấm mồ hạnh phúc. Song dưới ánh mắt khinh thường và nhạo báng của mọi người, Ôn Ngôn Trăn vẫn không mảy may lay chuyển, anh quyết định cử hành hôn lễ với Phạm Ca trong tòa thánh đường lớn nhất Hồng Kông. Một năm sau, Phạm Ca hạ sinh cậu con trai đầu lòng ở bệnh viện Bồ Đào Nha. Khi ấy, mọi người mới bắt đầu rỉ tai nhau họ sống rất hạnh phúc. Phạm Ca trở thành người phụ nữ được rất nhiều cô gái hâm mộ và cũng không ít người thầm ghen tị. Bởi cô may mắn nên mới được gặp và yêu một người đàn ông như Ôn Ngôn Trăn, để rồi tình yêu dần sinh hoa kết trái và đâm chồi nảy lộc.
Ôn Ngôn Trăn, từng được ví như con thiên nga trong một tác phẩm văn học nổi tiếng, về sau lại biến thành một con thiên nga xinh đẹp trong trái tim của rất nhiều thiếu nữ.
Ngay cả trong Giáng Sinh năm nay, một người đàn ông đã kết hôn như Ôn Ngôn Trăn vẫn được rất nhiều cô gái bầu chọn là chàng trai họ muốn cùng trải qua nhất trong dịp lễ long trọng này.
Đứng trước cửa phòng, Tiểu Bản nhìn lối đi phía bên trái qua tấm kính mờ ảo. Người phụ nữ được rất nhiều cô gái hâm mộ cùng ghen tị ấy đang nằm trong căn phòng ở lối đi này, nhưng cô lại sắp quên hết những kí ức thuộc về mình, quên mất kí ức tuổi thơ, những năm tháng trưởng thành, chuyện tình yêu chớm nở, thời khắc kết hôn long trọng và cả đứa con mà mình rứt ruột sinh ra.
Có chăng những kí ức ấy có thể mất đi mãi mãi chỉ vì chồng của cô không muốn cô chịu đau đớn?
Bây giờ, anh ta nhớ lại lý do khi ấy của Ôn Ngôn Trăn mới cảm thấy vô cùng gượng gạo.
Trong thời gian chớp mắt đã có hai nhân viên an ninh đứng trước cửa phòng bệnh, thân hình cao lớn và nghiêm túc của họ khiến nơi này càng trở nên ngột ngạt. Bầu không khí ngày càng nặng nề, có thể thấy bệnh nhân này rất được coi trọng.
Tiểu Bản tự hỏi, rốt cuộc Phạm Ca có may mắn hay không? Cô ấy có thật sự hạnh phúc hay không? Nếu là trước đây, có lẽ anh ta cũng giống như những người khác không cần suy nghĩ mà trả lời chắc nịch, đương nhiên là hạnh phúc. Tuy nhiên sau khi biết được những chuyện ấy, Tiểu Bản không còn chắc chắn về điều đó nữa.
Một người mất đi kí ức của mình hẳn là một chuyện vô cùng đau khổ, mà loại đau khổ ấy xuất phát từ con tim. Nếu như Ôn Ngôn Trăn thật sự yêu cô, chắc hẳn sẽ không để cô phải đau khổ, phải không?
Kỳ thực, Tiểu Bản cũng không biết điều mình nghĩ là đúng hay sai, biết đâu được Ôn Ngôn Trăn có những suy nghĩ của riêng anh thì sao.
Vào lúc chạng vạng tối, các bác sĩ cấp cao của bệnh viện Đức Linh lần lượt xuất hiện ở tầng 11. Bọn họ vừa mới được triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Sau cuộc họp ngắn ngủi, mọi người bước ra từ phòng hội nghị trong tâm trạng như lâm vào đại địch. Lúc cuộc họp cấp cao vừa mới kết thúc, Tiểu Bản nhìn qua cửa sổ thấy hàng chục chiếc xe RV*, loại xe có thể thấy được ở khắp nơi ở Macau, đang tiến vào cửa sau của bệnh viện. Khoảng mấy chục người bước xuống, trong đó phần lớn những người ăn mặc như vệ sĩ đứng lại ở cửa sau, số còn lại nối đuôi nhau tiến vào lối đi dành cho khách quý của bệnh viện.
(*) Xe RV: là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là "nhà xe", bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.
Phải chăng là những người được nhà họ Ôn phái đến?
Nửa tiếng sau, suy nghĩ của Tiểu Bản đã được chứng thực. Không chỉ có người của nhà họ Ôn mà còn có cả một đội ngũ bác sĩ mới đến từ Mỹ sẽ đảm nhận tiếp việc chữa trị cho Phạm Ca, về phần đội ngũ y tế do Trương Tuyên Khôn lãnh đạo phải rời đi trong thất vọng.
Khi màn đêm buông xuống, đội ngũ bác sĩ đến từ Mỹ đã vào đúng vị trí.
Tiểu Bản cũng nằm trong đội ngũ bị thay thế này, vì vậy anh ta mượn cớ bỏ quên đồ rồi quay lại thang máy. Hoặc có lẽ trong lòng anh ta còn tồn tại một khát vọng nào đó đối với mối tình đầu của mình, anh ta thật sự có cơ hội gặp được người con gái đã từng khiến anh ta mơ hồ rung động một thời hay không.
Đáng tiếc là ở tầng 11 anh ta không gặp được Phạm Ca. Nhà họ Ôn dường như đã biến cả tầng 11 thành khu vực cấm. Tiểu Bản chỉ đành buồn bực lội ngược về thang máy.
Mặc dù Tiểu Bản không nhìn thấy cô, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vận mệnh không mấy êm đềm của người phụ nữ tên Phạm Ca ấy.
Ở cửa thang máy có tiếng đánh nhau, Tiểu Bản theo bản năng chạy qua, đến lúc thấy rõ nhân vật chính của cuộc ẩu đả, anh ta bèn thu lại bước chân. Nhân vật kia không ai khác chính là Ôn Ngôn Trăn còn người còn lại cũng là một người đàn ông cao lớn giống như anh.
Ngay lúc Tiểu Bản định rời đi thì lời nói của người đàn ông còn lại đã níu giữ bước chân anh ta.
Một chất giọng giận dữ ép lấy thần kinh của Tiểu Bản vang lên: "Vào lúc mọi người cho rằng Phạm Ca là một người vô cùng may mắn thì tôi lại cảm thấy em ấy là một người hoàn toàn bất hạnh. Bởi số phận đã sai khiến em ấy gặp phải Ôn Ngôn Trăn, và cậu chính là nguồn gốc của bất hạnh đó."
Giọng nói của người đàn ông tràn đầy đau thương.
Mãi sau này Tiểu Bản mới biết, vốn dĩ Phạm Ca cũng có họ của riêng cô. Từ trước đến giờ mọi người đều chỉ gọi cô là Phạm Ca mà quên mất cái tên đầy đủ cô là Lạc Phạm Ca.
Phạm Ca, Lạc Phạm Ca!
Người đàn ông cũng không chờ Ôn Ngôn Trăn phản ứng, sau khi dừng lại một lát lại nói tiếp: "Để em ấy phẫu thuật đi, đây là sự tôn trọng tối thiếu với em ấy. Cho dù là cậu cũng không có quyền gạt bỏ việc khôi phục trí nhớ của em ấy."
Lần này, Ôn Ngôn Trăn trả lời rất nhanh, giọng sắc bén: "Không!"
"Nói không chừng... Phạm Ca cũng không muốn giữ lại những kí ức đó." Dừng lại một lúc, anh chậm rãi nói, giọng nói đầy khổ sở: "Những kí ức đó, nhớ lại cũng không tốt đẹp gì, cho nên..."
"Cho nên cậu được quyền tự quyết định?!" Giọng người đàn ông lấn át cả giọng Ôn Ngôn Trăn, sự căm phẫn nhanh chóng bốc lên như bia rượu lên men: "Ôn Ngôn Trăn, tôi không nghĩ tới tận hôm nay mà cậu còn mặt mũi nói những lời đó đấy! Chính cậu nói, những kí ức đó nhớ lại không tốt đẹp gì, chẳng phải là đang thừa nhận tất cả những kí ức tồi tệ đó đều liên quan đến cậu ư!"
Tiểu Bản đứng ở khúc quẹo yên tĩnh, tiếng quát ấy trong trời mùa thu dường như có chút gì đó u buồn.
"Đi qua hàng vạn cánh buồm*, mới phát hiện cảm xúc mãnh liệt của tình yêu thuở nào còn nồng cháy giờ đã dần phai nhạt, cuối cùng kẻ phong lưu cũng muốn quay đầu làm lại*." Giọng nói người đàn ông bay trong gió trời thu nghe sao thê lương đến thế: "Nhưng khi ấy, Ôn công tử mới đột nhiên nhận ra rằng, Phạm Ca tưởng chừng là tồn tại vĩnh hằng đã không còn ở đấy nữa."
(*) Nguyên văn là 千帆过尽 (Thiên phàm qua tẫn): Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua. So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa.
(*) Nguyên văn là 浪子回头 : Lãng tử hồi đầu.
"Ôn công tử vẫn luôn nghĩ rằng, trên thế giới này, cho dù hắn là thiên thần hay ác quỷ thì cô gái Phạm Ca ngu ngốc kia cũng sẽ vĩnh viễn đứng cùng chiến tuyến với hắn. Nếu hắn là ác quỷ, cô tình nguyện hóa thân thành Tu La. Nếu hắn là thiên thần, cô nguyện làm đôi cánh trắng của chàng thiên sứ đó. Nhưng hắn lại quên mất một điều, nội tâm mỗi người đều có một giới hạn, một khi vượt quá ranh giới ấy, trong lòng chỉ còn lại mệt mỏi."
"Phạm Ca mệt rồi. Hai mươi hai năm chờ đợi cũng đủ nói lên tất cả, đến cuối cùng, cô ấy chỉ muốn ra đi. Thế mà Ôn công tử không biết chính sợi dây thần kinh nào đó đã thức tỉnh hắn phải giữ lấy Phạm Ca, vì đó là sự cứu chuộc duy nhất dành cho hắn. Có điều hắn phát hiện ra những mánh khóe trước kia của mình đều là vô dụng, cho dù hắn yêu thương cô thế nào, cưng chiều cô ra sao, tất cả đều vô ích. Hắn hoảng sợ, bởi lẽ hắn không có cách nào để giữ cô lại. Vì vậy..."
Tiểu Bản không ở lại nghe tiếp mà lựa chọn xoay người rời đi. Anh ta cảm thấy mình sẽ đau khổ thay Phạm Ca nếu còn tiếp tục nghe nữa. Trong hai mươi giờ đồng hồ này, hình ảnh Phạm Ca trong mơ hồ đã dần trở nên rõ ràng, đằng sau khuôn mặt rực rỡ thanh tú động lòng người đó là những đau khổ mà không ai biết được.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở tầng 11, điều duy nhất Tiểu Bản biết là Phạm Ca vẫn không được tiến hành phẫu thuật lấy ổ máu tụ trong não. Điều này đồng nghĩa với việc Phạm Ca sẽ mất trí nhớ trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí cho mãi đến lúc cô lìa đời.
Năm ngày sau, số lượng lớn các nhà truyền thông cùng lúc đổ xô tới trước bệnh viện Đức Linh. Bọn họ đứng trước cổng bệnh viện báo cáo việc con dâu nhà họ Ôn đã xảy ra tai nạn xe, và tất nhiên điều mà bọn họ hứng thú là vì sao cô con dâu này lại tự nguyện lao đầu vào chỗ chết như vậy. Các nhà truyền thông nhạy cảm đã đánh hơi được điểm then chốt khiến họ không thôi phấn khích, trước khi xảy ra tai nạn, tốc độ xe của Phạm Ca đã đạt đến vận tốc 180km/h.
Hiềm nỗi mục tiêu của bọn họ đã được bí mật chuyển khỏi bệnh viện sau hai ngày nằm viện.
Từ đầu đến cuối, Tiểu Bản vẫn không hề gặp được người con gái tên Phạm Ca từng khiến anh ta rung động một thời.
Cuối mùa thu năm nay, Tiểu Bản dường như đã bị cuốn vào một câu chuyện do số phận sắp đặt, một câu chuyện hết sức bi kịch.
Nhân vật nữ chính trong câu chuyện họ Lạc, tên Phạm Ca. Ngay cả khi gọi cô là Lạc Phạm Ca thì cái tên đó cũng vẫn dịu dàng và êm tai như vậy.
Ba năm sau, Tiểu Bản đã tìm được một người con gái khi cười lên rất giống với Phạm Ca. Anh ta đeo chiếc nhẫn vào ngón tay bạn gái mình, cùng cô ấy chia sẻ ca khúc anh ta thích nhất, đưa cô ấy đi du lịch khắp nơi, từ Macau tới Hồng Kông rồi đến Bắc Kinh, từ Bắc Kinh lại đến Thanh Đảo.
Trên đường phố Thanh Đảo, Tiểu Bản cuối cùng đã gặp được Phạm Ca ở trước một cửa hàng có thương hiệu lâu đời, trong khi anh ta đang vui vẻ bước vào thì gặp phải cô đang vội vã bước ra, vì vậy họ đã va phải nhau.
Cô cười và nói với anh ta lời xin lỗi, lúc cười bên má trái xuất hiện một vết lõm nhỏ, trông giống mà cũng lại không giống lúm đồng tiền.
Nói xong, dưới sự thúc giục của cô gái trông có vẻ lớn hơn cô mấy tuổi đứng bên cạnh, cô đành sải bước tới chiếc xe Bentley màu da cá mập đang đợi ở phía trước.
Tiểu Bản còn chưa kịp định thần thì chiếc xe Bentley đã biến mất khỏi đường phố rộng lớn ở Thanh Đảo.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, Tiểu Bản mới nhớ ra cô gái mà mình đụng phải vừa nãy chính là Phạm Ca.
Tiểu Bản đứng ở đó thất vọng buồn bã.
Đến khi cô bạn gái bước ra từ cửa hàng khoác lấy cánh tay anh ta, ngẩng đầu, vui vẻ hỏi: "Bác sĩ Chu à, trạm kế tiếp chúng ta tới đâu đây?"
Tiểu Bản mới thôi thơ thẩn, rũ mắt nhìn xuống. Khuôn mặt của bạn gái anh ta khi cười không có vết lõm nhỏ trông giống mà cũng không giống lúm đồng tiền của người ấy, song vẫn có chút đáng yêu của mèo mướp nhỏ.
"Ừm hứ...? Trạm kế tiếp hả?" Tiểu Bản làm bộ suy nghĩ, một tay ôm vai cô bạn gái, một tay chỉ về phía trước: "Đến nhà em, cầu hôn em."
Ôm vai cô bạn gái, trong lòng Tiểu Bản có chút vui sướng. Đối với cô gái tên Phạm Ca đó, anh ta lại biết thêm được một chuyện. Khi Phạm Ca cười nhẹ, trên mặt sẽ xuất hiện một vết lõm nhỏ trông giống mà cũng không giống lúm đồng tiền.
Kiểu vui sướng nhẹ bẫng ấy, giống như hoài niệm về một thứ gì đó, mà hoài niệm ấy đâu phải vì gió trăng*.
(*) Trích từ câu thơ"人生自是有情痴,此情无关风与月" (Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt) của Âu Dương Tu.
P/s: Được rồi, các bạn đã tưởng tượng ra được vẻ ngoài của Ôn Ngôn Trăn chưa nào ^^