Lâm Hưởng không thấy.Sau bốn năm kể từ ngày sinh nhật, rốt cuộc họ một lần nữa gặp lại nhau.
Chân thành mà nói lần xa nhau này nói họa cũng chẳng phải họa, nói may cũng không phải may. Ít ra lần trở lại này, cả Chung Thành Lâm, Chung Nhất Thần và Lâm Tự đều khôi phục lại bản tính nguyên bản của mình, không còn bị “nhân vật” kìm hãm nữa, bởi tiểu thuyết đã bị Lâm Hưởng xóa từ lâu rồi.
Khi Chung Thành Lâm biết sự thật, chẳng những không có chút bối rối khi biết mình là “nhân vật trong tiểu thuyết”, anh đối xử với cậu so với bốn năm trước còn ân cần hơn rất nhiều.
Dù sao là bản thân anh hay “Chung Thành Lâm trong tiểu thuyết” kia cũng đều là người Lâm Hưởng yêu mà thôi.
Khoảng thời gian bốn năm kia, anh cũng thưởng thức đủ cái gọi là cô đơn tịch mịch.
Kính Thần đã nói cho anh hết thảy.
Nếu nói Chung Thành Lâm xuyên từ trong sách ra đời thật chi bằng nói anh và cậu thuộc hai khoảng không khác nhau. Thời điểm lối đi giữa hai không gian kết nối cũng là lúc câu chuyện bắt đầu, khi lối đi bị tách rời cũng là cái đêm biệt thự nhà họ Chung biết mất. Lại nói, Kính Thần, Kính Dạ là hai người có năng lực điều khiển những không gian này.
Vốn từ bốn năm trước Kính Dạ đã muốn giúp cả hai, gã cảm thấy trong đời mình khó mà gặp được người như Lâm Hưởng. Nhưng sau này lại vì một số việc mà bị trì hoãn, vả lại gã còn gặp được nửa kia định mệnh của mình, rốt cuộc bận yêu đương quên béng luôn vụ này. Đợi đến lúc Kính Dạ nhớ ra thì cũng qua bốn năm mất rồi. Gã chột dạ sợ bị Lâm Hưởng mắng bèn nhớ Kính Thần tới giúp.
Thật ra gã suy nghĩ nhiều rồi, chỉ cần được gặp lại anh, nếm trải cô đôc suốt bốn năm trời, những thứ khác với Lâm Hưởng sớm chẳng còn để tâm.
Trong phòng khách, Lâm Hưởng được Chung Thành Lâm ôm vào trong lòng, lúc nói chuyện người này thỉnh thoảng còn dùng răng cắn cắn gáy cậu. Tuy rằng đã xa cách bốn năm nhưng cơ thể người kia vẫn thân thuộc như vậy.
“Em cứ nghĩ rằng anh sống rất tốt, nếu biết anh cũng giống em…”Môi Lâm Hưởng run lên.
Anh và cậu, đều dựa vào những kỉ niệm trước kia làm động lực sống suốt quãng thời gian mất nhau.
Tay nắm chặt tay, cặp nhẫn qua bao năm vẫn sáng lấp lánh.
Kỳ thật người này so với cậu còn chịu tổn thương hơn nhiều.. ít ra… Lâm Hưởng còn biết trước chuyện này sẽ xảy ra, còn anh, mất tất cả chỉ trong chớp mắt, không biết cậu ở đâu, càng không biết chuyện gì đang xảy ra mãi đến khi Kính Thần giải thích tất cả.
“Tiểu Lâm.” Chung Thành Lâm thở dài gọi tên cậu.
Cái tên này suốt bốn năm qua chưa một lần dám nhắc tới, ngay cả muốn cũng chẳng có cơ hội để gọi. Giờ phút này, người ở trước mặt, mặc cho anh ôm, mặc cho anh gọi đến khàn giọng vẫn có người đáp lại.
Lâm Hưởng ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh, tay vươn ra sau kéo đầu anh xuống.
Có những lúc lời nói là không cần thiết, chỉ cần một nụ hôn cũng đủ để bộc lộ hết nhớ nhung, khổ sở trong lòng.
Không biết là khổ sở và nhớ nhung, cái nào chiếm phần nhiều.
Trải qua một kiếp nạn, chỉ cần cả hai còn gặp lại, chỉ cần từ nay về sau mãi mãi không xa rời thì bốn năm bỏ lỡ kia cũng đáng giá.
Chung Nhất Thần không biết từ đâu xuất hiện, qua bao năm mà trông hắn vẫn thiểu năng như ngày ào.
“Lâm Hưởng, cậu chịu khổ rồi.” Đôi mắt hắn rưng rưng, ánh mắt vừa có xót xa, vừa không che giấu được sự ngưỡng mộ: “Một mình sinh con,nuôi nó lớn chừng này, chắc chắn không dễ dàng gì.”
“….” Trong mắt Lâm Hưởng lóe lên tia sát khí. Sinh, con?
Chung Thành Lâm che mắt, không nỡ nhìn thẳng vào chỉ số thông minh của ông anh quý hóa.
Chung Nhất Thần hoàn toàn chìm trong thế giới YY của mình, em trai mình đúng là biết chọn vợ mà, người đâu mà kiên cường thế không biết. Trải qua nỗi đau mất chồng, một mình sinh con, trở thành cả cha lẫn mẹ trong gia đình, quả thật không dễ dàng. Các cụ nói “cửa sinh là cửa tử” (*), làm thằng đàn ông sinh đẻ đã khó lắm rồi lại còn không có chồng ở bên cạnh. Em dâu mình lúc ấy phải thừa nhận cùng lúc nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần, ngược quá đi mất.
Lâm Hưởng lại gần ôm con trai đang vắt vẻo trên lưng Chung Nhất Thần, che mắt bé lại, một giây sau, người nào đó bị đạp té lăn quay ra đất.
Ngày hôm nay ông phải đánh cho tên này tỉnh ra! Sinh con con mẹ anh! Lâm Hưởng mím chặt môi, trong lòng chửi thề, chân đạp không thương tiếc cái bị thịt dưới đất.
Chung Nhất Thần ôm thắt lưng gào khóc : “ Thắt lưng của ông! Con mẹ cậu, cậu có biết thắt lưng quan trọng với đàn ông thế nào không hả? Cái con hồ li tinh ra tay độc ác này! Lâm Hưởng, cậu là đồ vong ân bội nghĩa, phí công ông đây thương xót cậu nãy giờ.”
“Tiểu Tự dạo này thế nào rồi?” Lâm Hưởng không thèm để tâm đến hắn , quay sang hỏi anh : “ Em muốn gọi cho thằng bé.”
“Không cần đâu, chắc tầm chiều là thằng bé tới đây thôi.”Chung Thành Lâm nói.
“Buổi chiều? Tiểu Tự về nước rồi sao? Mới bốn năm sao đã về rồi?”
“Mới bốn năm nhưng em ấy học một năm cấp 3 ở trong nước rồi còn gì. Lên đại học thành tích khá tốt nên được tốt nghiệp sớm, tuy còn chưa làm xong thủ tục nhận bằng. Mấy hôm trước Kính Thần tìm bọn anh nói chuyện, thằng bé nhất quyết đòi về nước, bằng tốt nghiệp bao giờ có sẽ chuyển về đây.”
Lâm Hưởng gật đầu, mũi có chút chua xót. Đường đường là đàn ông con trai mà trong một ngày khóc tới mấy lần, chính cậu nghĩ thôi còn thấy ngượng ngùng.
Đã qua bốn năm rồi, Tiểu Tự nhà cậu cũng đã 20 tuổi, đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.
Buổi chiều, Chung Nhất Thần nhận điện thoại đi đón người.
Lâm Mộc hôm nay không đi nhà trẻ, Lâm Hưởng và Chung Thành Lâm ở nhà chơi với bé.
Bị chỉ đích danh đi đón Lâm Tự, Chung Nhất Thần không biết trong lòng hắn lúc này là tâm trạng gì.
Suốt bốn năm rưỡi dài ròng rã hai người chưa một lần liên hệ, hắn đã sớm xác định mình đối với tình cảm này là thật hay giả, là quyết tâm hay nhất thời , chỉ là trong lòng vẫn mãi canh cánh, liệu một Lâm Tự trưởng thành rồi có nguyện cùng hắn thực hiện lời hứa ban đầu hay không?
Tuy rằng bên ngoài Chung Nhất Thần vẫn mang cái dáng vẻ thiếu gia nhà giàu nhưng thực chất đã thay đổi rất nhiều.
Chuyện ở công ty hắn đã có thể tự mình xử lí một cách gọn gàng, trước mặt người khác cũng trở thành một người chín chắn, thâm trầm, biết trước biết sau. Chỉ có trước mặt những người thân thiết mới mang cái vẻ ngổ ngáo ngày xưa.
Hắn thích được cùng cãi nhau với Lâm Hưởng, thích được em trai cưng chiều,thích ở trước mặt bọn họ thể hiện con người “vẫn chưa” trưởng thành của mình.
Chỉ là đối với người đã bốn năm không gặp kia, tình cảm nồng nhiệt năm nào nay đã có phần bị thời gian mài mòn.
Cho dù mấy năm nay, Chung Nhất Thần vẫn như trước kia, cũng không qua lại với bất kì ai khác.
Không hẳn là vì chờ Lâm Tự, chỉ là trái tim không cách nào thu nạp người khác.
Chung Nhất Thần ngồi trong đại sảnh sân bay, tay nắm chặt điện thoại đọc đam mỹ, có điều trong lòng rối loạn khiến nửa chữ cũng chẳng vào được đầu, ngồi suốt nửa tiếng ngay cả một chương cũng chưa đọc xong.
Đúng lúc này loa phát thanh của sân bay thông báo chuyến bay của Lâm Tự chuẩn bị hạ cánh, tay Chung Nhất Thần run lên, điện thoại theo đó cũng rơi bộp xuống đất.
Hắn giả bộ ung dung nhặt điện thoại lên nhét vào túi, mắt ngó lơ tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Gần hai mươi phút sau, rốt cuộc cũng thấy từng tốp người kéo hành lí đi ra sảnh chờ.
Chung Nhất Thần theo bản năng bước lên trước hai bước, cố gắng dướn người tìm bóng hình quen thuộc, ngay chính bản thân hắn cũng không nhận ra mình đang khẩn trương cỡ nào.
Có chút vô thức nhận ra nội tâm rối loạn của mình, chẳng qua người nào đó không được tự nhiên cố tìm cách gạt đi mà thôi.
Cũng không phải là không còn yêu nữa, mà là thời gian đã mài mòn đi một phần nhiệt huyết năm nào mà thôi.
Tầm mắt của hắn đảo xung quanh tìm trong đám người đông đúc, nỗ lực để nhìn thấy người ấy trước nhưng vẫn không có kết quả, cho đến khi có người đàn ông cao lớn đứng ngay cạnh hắn.
( Kinh nghiệm xương máu : Mấy anh công mà muốn bảo toàn vị trí của mình, tốt nhất là đừng cho thụ ra nước ngoài , thực ăn bên đấy toàn thuốc tăng trưởng thôi, cao nhanh lắm =))))
Người này lưng đeo túi du lịch màu đen, tay kéo rương hành lý thật to. Trên người mặc loại quần áo mà các thanh niên nước ngoài ưa chuộng, tai trái đính đeo một viên đá nhỏ sáng loáng, tóc nhuộm màu cây đay trầm.
Người vừa đi tới, Chung Nhất Thần theo bản năng liếc mắt nhìn, người này bất kể về ngoại hình hay khí chất đều không phải dạng tầm thường.
Người nọ vừa bước ra sảnh chờ đã nhìn thấy Chung Nhất Thần, hắn vẫn giống hệt trước kia, một chút cũng không thay đổi.
“Em đã trở về rồi đây.”
Thanh âm cậu trầm thấp, vẻ ngoài hoàn mĩ giống như được máy tính tạo hình nên.
Chung Nhất Thần xoay người lại nhìn cậu, chăm chăm nhìn vào gương mặt vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc trước mắt.
Trong giây lát, mắt hắn trợn to , không dám tin vào mắt mình.
Hắn không nhận ra nổi.
Đứa bé gầy teo nhỏ bé năm xưa, hoàn toàn biến mất.
Trước mắt Chung Nhất Thần là một người đàn ông trưởng thành, so với hắn còn cao hơn nửa cái đầu,gương mắt thanh tú tinh xảo trước kia nay cũng trở nên góc cạnh, đẹp trai hơn nhiều.
Chung Nhất Thần không biết tâm trạng lúc này của mình là gì, trong nháy mắt có quá nhiều loại cảm xúc quái dị dày xéo lấy hắn.
“Xe để ở ngoài.” Chung Nhất Thần nói, theo bản năng muốn xách vali giúp cậu.
“Em tự xách được rồi.”
Chung Nhất Thần gượng gạo thu tay lại, xoay người đi trước.
Phải rồi, người này đã không còn là đứa nhỏ yếu ớt năm xưa.
Đã, chẳng cần hắn nữa.
Mà chính hắn… Suốt bốn năm nay, sớm đã tập thành thói quen chỉ có một mình.
Hắn có thể sống mà không có cậu.
Cả quãng đường dài, hai người không nói được mấy câu.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Lâm Tự ngồi ghế sau đột nhiên nói : “ Em có mang quà cho anh.”
Lúc đó Chung Nhất Thần cũng chỉ “ừ” cho có, mặt không rõ cảm xúc gì.
Qua kính chiếu hậu nhìn thấy gương mặt hắn nghiêm nghị, vẻ mặt lạnh lùng xa lạ, Lâm Tự buồn bã rũ mắt xuống.
Một lúc sau, Lâm Tự giả bộ ngủ. Chung Nhất Thần giơ tay chỉnh lai kính chiếu hâu, nhìn thấy cậu ngủ rồi mới chịu bỏ cái mặt đơ như xác chết ban đầu, chẳng biết vì lí do gì, trong lòng hắn cứ ẩn ẩn cảm giác không vui.
Từ sân bay về nhà mất tới ba tiếng, Lâm Tự cũng lựa chọn thời gian thích hợp để “tỉnh dậy.”
Hai người trầm mặc xuống xe.
Lâm Hưởng thấy em trai nhỏ bé nhà mình nay đã đuổi kịp chiều cao của Chung Thành Lâm, có chút cảm giác như nhìn thấy con trai trưởng thành, đương nhiên cậu sẽ không thừa nhận trong lòng đang ghen tị muốn chết đây.
Đối với trí nhớ của mình dừng lại từ bốn năm trước, giờ đột nhiên quay về, người trước kia còn đủ cho cậu ôm vào lòng nay đã phát dục cao thấy sợ, Lâm Hưởng dĩ nhiên cũng cố mà thích ứng.
Rất cao hứng, có điều….
ĐM! Vì cái mông gì mà giờ toàn gia từ trên xuống dưới ông chỉ cao hơn mỗi mình Lâm Mộc! Dậy thì thật đáng sợ.
“Anh, đây còn con trai anh sao?” Lâm Tự nhìn Lâm Mộc nhỏ nhỏ đáng yêu rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm Lâm Hưởng quen thuộc. Trước kia Kính Thần cũng có nói qua về tình trạng hiện tại của ba người, chỉ là không ngờ đứa bé khả ái ngày nào lại thay đổi kinh khủng thế này.
“Mộc Mộc, gọi chú đi con.”
Lâm Mộc đối với việc trong một ngày có cả đống người xa lạ xuất hiện cũng không lấy làm sợ hãi, dù sao năng lực thích ứng của bé con cũng thuộc dạng thần kì đó. Bé vươn đôi tay nhỏ bé ra : “Chú ơi, ôm một cái.”
“Ngoan quá, lại đây chú có quà cho con nha.”
Lâm Tự bế bé con, mở túi du lịch màu đen ra lục lọi môt hồi.
Hộp màu hồng nhạt đưa cho Mộc Mộc.
Hộp màu rắng đưa cho anh hai.
Hộp màu đen đưa cho anh Thành Lâm.
Còn lại hộp cuối cùng màu cà phê, cậu do dự một chút rồi đưa cho Chung Nhất Thần : “ Của anh.”
Chung Nhất Thần nhận hộp quà nho nhỏ từ tay cậu, ngón tay hai người vô tình đụng lấy nhau.
Lâm Tự có chút buồn bã xoay người lại giúp cháu trai mở quà. Chung Nhất Thần mím môi, tiện tay đặt hộp quà lên ban. Lâm Tự liếc mắt nhìn thấy cảnh đó, cũng không nói gì.
(*) Cửa sinh là cửa tử : Thực ra câu này không có trong qt nhưng tớ nghĩ cho vào khá hợp. Đại ý là phụ nữ lúc sinh đẻ là lúc gặp nguy hiểm nhất ấy.
Ps : Chính thức dùng ba giây mặc niệm cho con thuyền chèo lái bấy lâu…. Đề nghị mọi người hãy nhớ lại từ giây phút Nhất Thần gọi em nó vào quán bar cấu mông làm em nó khóc gần chết đến bây giờ…. Ba giây mặc niệm bắt đầu…Ừ nhưng cũng hợp lí thôi… Anh đã làm thụ rồi thì phải để em làm công chứ. Lâm Hưởng, bạn quả là một tấm gương dạy em tốt, tuy rằng đời bạn không có cơ ngóc đầu nhưng bạn đã thành công trong việc cân bằng hai gia đình =)))))