Huệ Hải giữa đêm thức giấc đi mao xí, chỉ thấy dưới mái hiên, sự huynh vươn người một cái, gió thốc về phía tăng phòng, để lại một lá thư rơi xuống. Huệ Hãi kinh sợ.
Khi Tương Vong đến bên ngoài tăng phòng, mấy sư huynh đệ đang ngủ bị đánh thức, một trận gió lạnh cuộn vào phòng. Thân hình cao lớn của Tương Vong áng chặn ánh trăng, xuất hiện ngay cửa. Nhất thời, không ai dám nói gì.
Tương Vong nắm quyền nện xuống ván gỗ, những mảnh gỗ tung bay. Tương Vong lôi một hộp trúc từ mặt đất lên. Lớp bụi đóng dầy khiến người ta muốn hắt hơi. Tương Vong mở nắp hộp. Mộc Diệp Giáp của Thiếu Lâm! Vật này Tương Vong chưa từng dùng tới. Y học võ, tu phật. Nhưng một ngày nào đó nếu y thực sự mặc bộ giáp, là y đã quên mất Phật. Y chỉ còn là một kẻ luyện võ. Lúc Tĩnh Trừng tặng giáp cho y có nói:
“Ta không hy vọng con dùng đến nó!”
Tương Vong dùng đai cột giáp và cà sa cùng một chỗ, hít một hơi thật sâu, sải bước ra cửa. Y kéo cửa lớn. Bên ngoài, Tĩnh Trường buồn bã niệm:
“A di đà Phật!”
Tương Vong gần như rơi lệ:
“Sư phụ…đệ tử biết sai. Sư phụ…xin cho con đi!”
Tĩnh Trừng nói:
“Ngươi thực muốn đi, sư phụ không cản. Đáng thương tâm ma vẫn còn.”
Tương Vong thương tâm nói:
“Sư phụ, đệ tự biết tội nghiệt sâu nặng, nhưng mạng người quan trọng, lẽ nào tụ thủ bàng quan?”
Tĩnh Trừng đáp:
“Tâm ma! Ngươi quan tâm quá nhiều rồi. Thư đó ta đã xem, Minh tiểu thư muốn ngươi cứu cô ấy, có nói nguyên nhân chưa?”
Tương Vong lắc đầu:
“Không có.”
Tĩnh Trừng hỏi:
“Trần thế này có bao nhiêu tình cảm hơn được tình phu thê?”
Tương Vong vẫn lắc đầu:
“Đệ tử không biết.”
Tĩnh Trừng đáp:
“Rất ít. Dù Cung Can có ý hại Minh tướng quân, cũng không nhẫn tâm hại thê tử. Huống hồ Minh tiểu thư là phận nữ lưu, có thể làm gì? Cung Can có thực làm hại mạng người không? Bởi vậy Minh tiểu thư nửa phần là do ngang bướng thôi, mà ngươi…”
Tương Vong ngẩn người:
“Ý sư phụ là…”
Tĩnh Trừng tiếp lời:
“Quan tâm ắt loạn!”
“Loạn?” – Tương Vong kinh ngạc, tự nghĩ bản thân không thể loạn sao?
Tĩnh Trừng lời lẽ đanh thép:
“Ngươi chính là kẻ chăn dê đó. Tâm ngươi bất minh, vẫn còn trong kén. Bởi vậy chỉ đôi ba lời của Minh tiểu thư đã làm ngươi không còn biết mình làm gì, nhìn dưới chân ngươi xem!”
“Dưới chân?” – Tương Vong cúi đầu, dưới chân chỉ có ánh trăng.
Tĩnh Trừng nói:
“Ngươi bị vây trong nước. Minh tiểu thư chính là nước. Ngươi không thoát ra được!”
Ông lại thở dài:
“Người vốn không có ràng buộc. Tâm như cái trống rỗng bụng, tự tạo tiếng vang. Nếu vướn vào chuyện thế tục, giống như cái trống vỡ, không còn phát ra tiếng nữa. Tâm ngươi có ma, giam mình trong ảo tưởng, còn chấp mê bất ngộ! Đi, cứ đi, ngươi đi rồi có thể làm gì? Ngươi thực cứu được Minh tiểu thư chăng? Ngươi chỉ là tự ném mình vào bể khổ vô bờ, ngươi còn xứng là đệ tự Phật môn chăng? Chi bằng vi sư siêu độ một nghiệt chướng như ngươi!”
Tĩnh Trừng vung chưởng thành đao, vỗ xuống như cuồng phong sấm chớp. Bị một cơn đau đớn thấu tận xương, Tương Vong cảm giác như thân thể trong chớp mắt bị vỡ đôi! Nhưng chân lực trong chưởng đó đều thu lại trên bả vai y.
“Đi đâu về đâu, do ngươi quyết định!”
Tương Vong đổ mồ hôi ướt đẫm tăng y, cơn lạnh áp sát tấm lưng.
“Nước, bể khổ, mười năm thiện tu, mình vẫn con trong bể khổ…Kẻ chăn dê, chính mình; thê nhi nơi xa xôi của hắn, Minh Nguyệt của mình, đều là ảo ảnh. Thì ra đều do mình đã sai, kẻ chăn dê không có thê nhi, nhưng Minh Nguyệt…có quan hệ gì với mình? Lẽ nào chỉ là mình tự đa tình? Vẫn con trong kén…” – Tương Vong bất chợt cảm thấy không thở nổi, y kêu lên – “Sư phụ…”
Tĩnh Trừng lạnh lùng:
“Ngươi không đi sao?”
Tương Vong cuống cuồng dập đầu, lệ rơi như mưa:
“Thỉnh sư phụ giúp đệ tử thoát ly bể khổ!”
Tĩnh Trừng bước tới nói:
“Ta không thể giúp ngươi.”
Tương Vong vội thốt:
“Sư phụ…?”
Tĩnh Trừng khẽ cười:
“Nhất niệm mà thông, ngươi đã không còn trong bể khổ!”
Tương Vong ngẩn ngơ nhìn nụ cười trên mặt Tĩnh Trừng, rất lâu, cuối cùng xá dài:
“Đa tạ sư phụ.”
Tĩnh Trừng nhíu mày trầm giọng:
“Sơ thất(1) tháng này, đi cùng ta đến Cung gia!”
Tương Vong kinh ngạc, hỏi:
“Sư phụ?”
Tĩnh Trừng đáp:
“Minh tướng quân chịu oan quá lớn. Phụ tử Cung gia thập ác bất xá. Sư phụ tu hành nông cạn, không thể dùng phật pháp hóa giải oan nghiệt. Bởi vậy…”
Ông rút từ trong tăng y ra một thanh đao, bạt đao. Đao đã gãy. Tĩnh Trừng cười:
“Đao dù gãy, dẫu sao vẫn còn đây!”
Tương Vong nghiêm nghị:
“Sư phụ lẽ nào dùng giết chóc để ngăn chặn?”
Tĩnh Trừng nói:
“Không sai! Ngày trước Độc Thạch Kiếm Chu đại hiệp thu được tin tức, khâm sai còn nửa tháng sẽ đến Dương Châu. Cung gia e sợ, đi trước một bước, quyết định tiên hạ thủ vi cường, giả danh cướp ngục để giết Minh tướng quân diệt khẩu! Huống hồ trong tay Cung gia còn giữ năm vạn thạch(2) lương thực cứu tế. Không trừ Cung gia, thành Dương Châu còn chết nhiều người nữa! Nhân tiện khi đầu sơ thất, Cung gia muốn khai đàn giảng kinh, mượn Phật trừ ma. Đáng tiếc võ công cha con Cung gia đều ở mức thượng thừa, một mình vi sư e rằng không đủ sức, nhưng chỉ cần thêm ngươi…”
Tương Vong tinh thần chấn động:
“Đệ tử hiểu rõ!”
Tĩnh Trừng nói:
“Không cần lưu tình, giết người rồi bỏ đi, chúng ta đã có thể vô tình!”
Tương Vong đáp:
“Phải.”
Tĩnh Trừng phất tay:
“Đi đi.”
Tương Vong đang muốn lui ra, Tĩnh Trừng đột nhiên buồn rầu thốt:
“Đồ nhi, bộ dạng này của sư phụ, ngươi sợ không?”
Tương Vong đáp:
“Trong lòng trống rỗng, ắt không có sợ hãi, đệ tử đã hiểu rồi.”
“Tốt!” – Tĩnh Trừng suy ngẫm – “Ngươi so với sư phụ, kiên cường hơn…”
Tĩnh Trừng ngẩng đầu nhìn ánh trăng đêm rằm, tự than vãn:
“Mộ Dung, không ngờ đến cuối cùng ông và ta vẫn là như nhau.”
Tháng mười hai sơ thất, tuyết rơi đầy trời.
Tiểu Triện Hương trong Long Sơn Lô, đại sản Cung gia, cha con họ Cung đích thân hàn huyên cùng sư đồ Tĩnh Trừng. Một chén trà thơm, mấy món điểm tâm, có chút tinh xảo,dù sao Tĩnh Trừng cũng là cao tăng nhất nhì thành Dương Châu.
Tương Vong hớp ngụm trà, lại nhìn sư phụ, chỉ đợi một tiếng ra hiệu khẽ khàng. Mộc Diệp Giáp y đã mặc bên dưới tăng y. Tương Vong không còn sợ phải mặc nó nữa. Bởi vì y đã đoạn lòng trần, mặc giáp hay không, đều không quan hệ gì.
Sư phụ còn chưa có ý động thủ. Tương Vong đảo mắt nhìn bên ngoài cửa. Tuyết lớn rơi đầy trời. Trong trận tuyết ngày đó, Minh Nguyệt đứng nhìn y, hai tay đông cứng đỏ ửng, mi mắt vươn đầy bông tuyết. Tương Vong lẳng lặng nghĩ ngợi, bây giờ dù y có nghĩ gì, đều không thể động tâm nữa rồi. Tâm tĩnh như nước.
“Thiếu gia!” – một hộ viện xông vào, xách theo một nữ tử tóc rủ xuống che hết mặt – “Tiện tì này muốn bỏ trốn!”
Hộ viện ném nữ tử xuống đất.
“Chuyện nhỏ nhặt này ngươi không biết xử lí sao, không thấy đang có khách quý hả?” – Cung Can nổi giận.
“Dạ!” – Hộ viện vội lôi nữ tử đi. Lúc này, ánh mắt bị mớ tóc che phủ nhìn hòa thượng. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt tuyệt vọng đó bỗng nhiên sắc bén như đao. Hòa thượng cảm giác mặt mình như bị cắt ra. Tức thì y nhìn rõ mặt nàng ta, chính là Tiểu Tô. Tiểu Tô là nha hoàn thân cận của Minh Nguyệt.
Trong chốc lát đó, Tiểu Tô thều thào kêu, tựa như một lực lượng cổ quái nào đó nhập vào thân thể nàng:
“Tiểu thư chết rồi!”
Tiểu Tô cười điên dại, chỉ mặt Cung Can rồi Cung Thiên Dã, tiếp là Tĩnh Trừng, cuối cùng là Tương Vong:
“Tiểu thư chết rồi!”
Tương Vong ngây ra như tượng gỗ nhìn Tiểu Tô đang phát cuồng.
“Là ngươi bức tử tiểu thư!” – tiếng kêu thê lương, Tiểu Tô giống như quỷ hồn không nơi trú ngụ.
“Bảo nó câm miệng!” – Cung Can kinh hoảng.
Gậy gỗ quật vào sau đầu Tiểu Tô, nàng ngã xuống. Máu thấm vào đám tóc dài, rơi thành những vệt đỏ tươi trên thảm. Trước mắt Tương Vong cũng chỉ có một màu đỏ tươi.
“Lôi tiện nhân này xuống trị cho ả, ai bảo ngươi động thủ, bắt hắn cho ta!” – Cung Thiên Dã kinh ngạc, biết người đã chết, nhưng muốn gạt người của Phật môn.
Thi thể bị kéo lê, hộ viện cũng bị dẫn đi, Cung Thiên Dã hổ thẹn nói:
“Gia nhân ngu dốt, không tuân quy củ.”
Tĩnh Trừng sững sờ, chỉ nhìn thấy đồ đệ bình thản đặt chung trà xuống bàn, không sánh ra giọt nước nào.
“Đồ đệ còn có thể xuất thủ chăng? Tâm nó đã loạn chưa? Nhưng cơ hội trước mắt, cha con Cung gia ngay bên cạnh, thời cơ không thể lỡ!”
Sống trên giang hồ nhiều năm đã khiến Tĩnh Trừng dứt khoát đánh cược với sự thành bại. Ông ho khan một tiếng, ánh đao bừng bừng, nửa đoạn đao tiến vào ngực Cung Thiên Dã.
Cung Can vẫn còn đứng xa sáu xích, kinh hoảng, xuất chưởng. Chưởng đó kình lực đủ chống trời. Tĩnh Trừng giật mình:
“Thiên Toái Tiểu Mai Hoa Chưởng!”
Trong lúc ngạc nhiên, đã quên bạt đao, ông cảm giác cánh tay bị căng ra. Chính là bị kẻ vừa chết Cung Thiên Dã nắm chặt. Hai mắt Cung Thiên Dã chiếu ra ngọn lửa hung ác, song thủ rắn như thép. Tĩnh Trừng vận sức rút lại, dĩ nhiên không thể thoát. Cung Can xuất song chưởng. Chưởng lực chí âm hùng dũng đánh tới như sóng lớn. Tĩnh Trừng thầm niệm phật hiệu, nhắm chặt hai mắt.
Bỗng nhiên, một luồng gió cuốn qua, tựa như gió nhẹ cuộn đám hoa rơi. Nhu kình căng tràn y phục, quyền nương theo hoa, trong lúc sinh tử quan đầu, Đại Từ Bi Phục Ma Quyền của Tương Vong đã thi triển. Đường quyền như nhất giang lưu thủy, không ngừng không dứt. Quyền phong làm tay áo hòa thượng tung phần phật, thanh thoát như múa.
Một, hai, ba , bốn…Chỉ trong chớp mắt, Tương Vong đã bức Cung Can lui lại bảy bước, mười tám quyền đều trúng đích! Nhưng Tương Vong không dừng lại. Song quyền cơ hồ áp sát thân thể Cung Can, liên tiếp không ngơi, một quyền lại một quyền, thập bát quyền quật vào giữa ngực Cung Can. Cho đến khi Cung Can bị tẩn như tấm ván nát tựa hẳn vào tường, quyền của Tương Vong mới dừng lại.
Cung Can mở to mắt, nhìn hòa thượng kinh hãi. Ngàn vạn đạo nhu kình trong nội thể bạo phát, xương cốt huyết nhục sau lưng như bùng nổ, nhuộm hồng cả một khoảng tường trắng …
Tĩnh Trừng thấy đồ đệ như vậy, thần sắc thoáng vẻ khủng hoảng. Ông không biết sau khi đồ đệ xuất quyền tâm y thế nào. Nếu tâm vẫn tĩnh, vậy là y đã giác ngộ triệt để. Nếu có lòng muốn báo thù, đồ đệ ông đã hoàn toàn nhập ma đạo!
Nhưng đồ đệ ông vẫn lẳng lặng đứng đấy. Miệng y phun máu thành tia. Lúc quyền thứ nhất đánh tới, Tương Vong đã trúng một chưởng Thiên Toái Tiểu Mai Hoa. Tương Vong chấp tay cúi đầu, trầm giọng niệm phật hiệu:
“Thiện tai, thiện tai, a di đà phật.”
Vẻ mặt y trang nghiêm như Phật, tựa bồ tát từ bi vô hạn. Tĩnh Trừng mỉm cười.
Chuyện hai hòa thượng đánh chết cha con Cung gia ngày tiếp theo đã truyền khắp Dương Châu. Cung gia vô chủ. Cuối cùng cũng đến ngày Minh Thừa Liệt gặp khâm sai, qua ba lần hội thẩm, liền phán Minh Thừa Liệt vô tội, thăng quan đến nhất phẩm, trảm mười bốn người Cung gia. Do Minh Thừa Liệt chủ trì, quan chức địa phương liên danh dâng thư, phán sư đồ Tĩnh Trừng vô tội, mời lại Đại Minh Tự. Minh Nguyệt được chôn ở ngoại thành Dương Châu, xây đền liệt nữ, tưởng thưởng nàng hy sinh vì phụ thân. Mọi người đều cố đoán Minh Nguyệt chết như thế nào, rất ít người biết sự thật. Chỉ có nha hoàn Tiểu Cúc bảo: “Nàng vì chờ đợi mà chết.”
Bỏ trốn được ba tháng, sư đồ Tĩnh Trừng trở lại Đại Minh Tự. Vẫn là đào hoa rợp trời, Tương Vong lặng lẽ ngắm nhìn, niệm phật hiệu: “A di đà Phật.”
Tĩnh Trừng rất vui mừng nhìn thấy đồ đệ thật sự phá kén hóa bướm, ngộ được chánh pháp. Tương Vong không còn là tiểu hòa thượng không biết sự đời nữa. Mỗi lần y niệm phật hiệu, Tĩnh Trừng cảm giác được tâm y rất bình tĩnh, thoát khỏi ảo ảnh và ngộ ra sự tĩnh tại thực sự.
Tương Vong lại một lần nữa nhìn vào gian tiểu thiện đường, quay sang Tĩnh Trừng chấp tay nói:
“Sư phụ, đệ tử phát hiện còn rất nhiều đạo lý vẫn chưa tự thông, người có thể để đệ tử bế quan tại đây chăng?”
Tĩnh Trừng đáp ứng. Thế là cửa lớn nặng nề giam Tương Vong cùng chỗ với tượng Ngư Lam Quan Âm. Từng tia, từng tia nắng sau lưng Tương Vong nhạt dần. Tĩnh Trừng nhìn cho đến khi khe hở cuối cùng cũng biến mất, không khỏi cảm khái. Mình tu hành nhiều năm cũng chưa đắc đạo. Không ngờ đồ đệ từ trong tình ái đã giác ngộ, có lẽ do tạo hóa chăng?
Một tháng trôi qua, Tương Vong không ra ngoài. Tĩnh Trừng không thúc giục y. Phật môn vốn là như thế.
Đến hoàng hôn hôm ấy, Tĩnh Trừng bỗng dưng ngửi thấy hương rượu trong thiền phòng của mình! Ông vội đẩy cửa. Mộ Dung Chân Nhất đang chễm chệ ngồi trên giường, tay trái ôm bầu rượu. Tay phải của y đã đứt.
“Hòa thượng! Luận danh sát thủ đương thời, ta không bằng lão.” – Mộ Dung Chân Nhất cười lớn.
Tĩnh Trừng cũng cười:
“Ngươi quả thực chưa chết!”
Mộ Dung Chân Nhất cười nói:
“Chết dễ vậy sao? Sinh tử trăm năm, ta còn chưa ngắm hết hoa nở mà.”
Tĩnh Trừng cũng cười lớn. Dù đứt mất một cánh tay, không ngờ Mộ Dung Chân Nhất của năm nào đã trở về.
“Đại triệt đại ngộ?” – Mộ Dung Chân Nhất la hoảng – “Hòa thượng, cái gì là đại triệt đại ngộ. Lão điên không phải bị rồ chứ?”
Tĩnh Trừng nói:
“Vẫn nói đùa như trước à?”
Ông đem sự việc từ đầu chí cuối kể lại cho Mộ Dung Chân Nhất nghe, kể đến tà dương lặn hẳn.
Mộ Dung Chân Nhất im lặng ngồi nghe, nhưng Tĩnh Trừng phát hiện sắc mặt y càng lúc càng tái. Đột nhiên, Mộ Dung Chân Nhất nhảy dựng lên, quát lớn:
“Hắn bế quan bao lâu rồi?”
Tĩnh Trừng chợt hiểu:
“Một tháng.”
Thanh quang lóe sáng, Mộ Dung Chân Nhất vung kiếm chém cửa lớn làm đôi. Đám tro bụi dầy đặc cuốn lên, bóng tối yên tĩnh, đồ đệ vẫn ngồi tại đó, bộ dạng đều giống như một tháng trước. Chỉ là có thêm một mùi hôi thối nhàn nhạt. Tất cả thức ăn đưa vào đều không động tới, sớm đã bị hư rồi.
“Tiểu hòa thượng…” – Mộ Dung Chân Nhất bỗng bất dộng, lặng lẽ đứng phía sau nhìn Tương Vong.
“Tiểu hòa thượng!” – Mộ Dung Chân Nhất ngửa mặt thét vang, quay đầu nhìn Tĩnh Trừng, mục quang không biết là thương hay giận.
Tăng chúng chốc lát đều chạy tới tiểu thiện đường. Chủ trì Đại Hám đưa tay vỗ vai Tương Vong. Tương Vong không động đậy. Ông lại lay y. Lần thứ nhất, Tương Vong ngã ra đất, sắc mặt vẫn như còn sống, tĩnh lặng như nước.
“Đây là…” – Đại Hám hoảng sợ nhìn Tĩnh Trừng.
Tĩnh Trừng không nói năng. Ông chỉ nghe thấy chúng tăng lữ bên cạnh hô vang điên cuồng:
“Tọa hóa! Là tọa hóa đấy! Cao tăng! Cao tăng! Tương Vong tọa hóa thành Phật rồi! Tương Vong đại sư tọa hóa thành Phật!”
Mộ Dung Chân Nhất quay đầu lại nhìn, nhãn thần như đao, quét qua chúng tăng nhân điên cuồng, đột nhiên phun ra thóa mạ, cười lạnh:
“Tọa hóa? Cao tăng? Thành Phật? Ta khinh!”
Tin tức lan truyền rất nhanh. Ai ai cũng biết Tương Vong đại sư tọa hóa thành phật. Di thể Tương Vong được phong trong chum, thiêu đốt ngày đêm, nhưng không thiêu được. Triều đình thập phần kính phục, ban phát năm trăm lượng hoàng kim, đúc Tương Vong thành tượng kim thân, cung phụng tại Đại Minh Tự, để vạn người chiêm ngưỡng.
Lại một năm qua, đến kì hoa đào nở, Tĩnh Trừng lại ngửi thấy hương rượu ở tiểu thiện đường, y đang ngắm kim thân Tương Vong. Thanh y trường kiếm Mộ Dung Chân Nhất lúy túy năm nào dưới ngọn trường minh đăng, nay đã trở về.
“Tiểu hòa thượng, sớm biết ngày này, ta quả thực nên để ngươi làm mã tặc, rồi giết ngươi!” – Mộ Dung Chân Nhất cười vang, càng cười càng điên cuồng. Bỗng nhiên, y ngưng cười.
“Cố nhân đã đến, tại sao không gặp mặt?” – Tĩnh Trừng bước vào thiện đường, nhìn thấy Mộ Dung Chân Nhất cười như không cười.
“Hòa thượng, lão mất trí ngươi cũng giống đám lừa trọc tin đồ đệ thành phật hả?”
Tĩnh Trừng bối rối đáp:
“Ta…không biết.”
Mộ Dung Chân Nhất cười lạnh: “Đồ đệ lão chết rồi, thực sự không cần che giấu, đồ đệ lão chết thật rồi…”
Tĩnh Trừng hỏi: “Vậy tại sao thi thể không hủy hoại?”
Một Dung Chân Nhất nói:
“Đại Từ Bi Phục Ma Quyền của hắn do ta và lão cùng nhau khai sáng, trong đó có nội công của môn phái ta. Ta một đời say tửu sắc, chết rồi lão có thể đem đi thiêu thử, cũng không hủy thoại như thế thôi.”
Tĩnh Trừng níu lấy tia hy vọng cuối cùng: “Nhưng nó đã giác ngộ.”
Một Dung Chân Nhất trừng mắt giận dữ:
“Ngộ rắm thối ấy! Ngộ được cái gì chứ? Ngộ đến chết à! Tâm hắn đã chết rồi. Người chết chỉ là sớm muộn. Lão không cho hắn quyền được chọn làm hòa thượng hay không, ngay cả chuyện hắn yêu hay không yêu người khác lão cũng không cho chọn. Lão chẳng biết gì cả! Đời người có trăm năm, ngay cả hai chữ ái tình lão còn không lĩnh ngộ, còn muốn giảng chánh pháp gì chứ?”
Y từ dưới đất bật dậy, nhìn kim thân của Tương Vong:
“Tiểu hòa thượng, ta chẳng phải đã bảo với ngươi rồi sao? Đời người chỉ có trăm năm, có bao nhiêu thứ đáng quý trọng? Giữ lại một cũng tốt rồi, cần gì đến bất hoại? Cần gì suốt đời suốt kiếp? Cuối cùng chỉ là hối hận không kịp. Ngươi chết rất hay, hay lắm, tâm cũng chết rồi, người làm thế nào bất tử?”
Mộ Dung Chân Nhất nhìn Tĩnh Trừng cười lạnh, lại quay sang Tương Vong than thở:
“Ta nợ ngươi! Tiểu hòa thượng, ta không nên nghe lời sư phụ ngươi. Ai bảo Mộ Dung Chân Nhất không có lúc mất mặt chứ? Đừng ở đây nữa, ta dẫn ngươi đi, xem như trả lại ngươi một ân tình.”
Tia sáng lóe lên, kiếm Mộ Dung Chân Nhất chém kim thân Tương Vong thành từng mảnh. Y giật đức một bức rèm che, bao lấy kim thân vụn vặt, ống tay áo phải tung lên phần phật, cười vang, bước ra cửa.
Hoa đào nở rồi lại tàn. Mộ Dung Chân Nhất không trở lại nữa. Tĩnh Trừng cũng không thu đệ tử. Nhiều năm sau, ông viên tịch tại vườn đào. Nhất đại cao tăng cũng chẳng lưu lại một chữ phật pháp nào.