Mọi người đều biết, La gia và Cố gia một là Hữu Tướng, một là Tả Tướng, hai người vẫn luôn bất hòa, thế nhưng đại tiểu thư La gia La Âm lại cùng phế vật Cố Nhược Vân kia rất hợp ý, thậm chí thiệt nhiều lần ra mặt vì nàng.
Nhưng mà, giọng nói của La Âm lại thành công làm cho tất cả mọi người chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân.
"Cố gia Cố Nhược Vân? Không phải là phế vật nổi tiếng toàn bộ Thanh Long Quốc sao? Người Thanh Long Quốc chẳng sợ không biết Cố Sanh Tiêu là ai, cũng nhất định sẽ nghe nói qua Cố Nhược Vân, hơn nữa ta còn nghe nói nàng còn rất lớn mật khiêu chiến tiểu công tử Lăng gia."
"Chậc chậc, tốt xấu gì tiểu công tử Lăng gia cũng là Tụ Khí cấp năm, mà ta nghe nói Cố Nhược Vân này giống như rất nhiều năm đều ở Tụ Khí cấp hai."
"Tuy rằng lần này Bệ Hạ để tất cả quan lại mang theo nhi nữ (con trai + con gái) tham gia, nhưng phế vật Cố Nhược Vân này liền không có tư cách đến đi?"
Nghe âm thanh trào phúng của mọi người, Cố lão Tướng Quân mặt lúc đỏ lúc trắng, hận không thể một cái tát đánh chết phế vật Cố Nhược Vân này, cũng tốt hơn ở trong này làm mất mặt lão!
La Âm vừa định tức giận, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng cầm.
Nàng hơi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn phía sườn mặt lạnh nhạt yên tĩnh của thiếu nữ.
"Quên đi, tùy bọn họ nói đi, dù sao ta cũng sẽ không thể mất khối thịt nào." Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, không cho là đúng nói.
Tỷ như nói, một con voi sẽ đi để ý ý kiến của con kiến sao?
Đúng lúc này, một tiếng nói gian tế (tiếng thái giám) vang lên, lập tức làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lại.
Ở giữa cái nhìn chăm chú của mọi người, một bóng dáng màu vàng sáng từ xa tới gần, rơi vào trong mắt…....
Đó là một nam tử vô cùng anh tuấn, ngũ quan lạnh lùng mà thâm thúy, con ngươi đen như mực sâu không thấy đáy, làm cho người không thể đoán được tâm tư của hắn.
Mà lúc nhìn tới hoàng y thiếu nữ (cô gái mặc quần áo màu vàng) bên cạnh nam nhân, mọi người mới biết được như thế nào mặt mày như họa, khuynh quốc khuynh thành, chính là tuy rằng dung nhan của nàng tuyệt mỹ, nhưng trên khuôn mặt lại mang theo vẻ tái nhợt không bình thường, đó là dáng vẻ bị bệnh đến phấn son cũng không thể che giấu.
Nhưng bởi vì nàng là cùng xuất hiện với Thái Tử, bất giác làm cho người ta suy đoán thân phận của nữ tử.
Nhất là, thân là Lăng Quý Phi nương nương, còn đi ở phía sau hai người! Điều này làm cho mọi người trong lòng càng nghi ngờ……....
"Tham kiến Thái Tử điện hạ, Quý Phi nương nương."
Sau khi mọi người phục hồi tinh thần lại, đồng loạt quỳ trên mặt đất, cung kính hành lễ. (L: chỗ này nguyên văn là 声称道, kiểu như là hô to tán dương ý, kiểu hoàng thượng vạn tuế vạn tuế… ta nghĩ để hành lễ cho hay)
Vì vậy Cố Nhược Vân đứng ở trong đám người giống như là đột ngột rơi vào trong mắt mọi người ………...
"Cố Nhược Vân, nhìn thấy Thái Tử và Quý Phi nương nương, còn không mau quỳ xuống cho ta!" Lão Tướng Quân nhướng mày, giọng nói có chút tức giận.
"Thật có lỗi," Cố Nhược Vân nhún vai, "Đầu gối của ta bị trĩ sang (*), nên không tiện quỳ xuống, nếu có lần sau, ta đương nhiên sẽ bổ sung cho Thái Tử điện hạ và Quý Phi nương nương."
(*) trĩ sang: một loại nhọt loét, thường ở hậu môn
Trĩ sang?
Cố lão Tướng Quân thiếu chút nữa thì nhịn không được đứng lên đánh Cố Nhược Vân một trận tơi bời, đầu gối sẽ trĩ sang? Hắn ****** sống hơn sáu mươi năm lần đầu tiên nghe thấy có người trên đầu gối bị trĩ sang, quả thực là thêm kiến thức.
"Ha ha," Lăng Quý Phi che môi cười, ánh mắt sắc bén quét về phía Cố Nhược Vân, "Vị này là Cố gia Cố Nhược Vân? Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, ta còn nghe nói Cố Nhược Vân muốn ước chiến với chất tử (cháu) của ta, phải không?"
Chuyện này, ở Thanh Long Quốc cũng không phải là bí mật, hiện thời từ trong miệng Lăng Quý Phi nói ra, lại có một phen ý nhị.
"Đúng vậy," Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn Lăng Quý Phi, "Ta là người sắp sửa đánh bại Lăng Hi!"