“Xem đi, ta đâu có lừa các ngươi!” Ôn Thành Không đắc ý nói. “Ta chính là một đứa trẻ trong sáng thuần khiết!”
Mọi người quay sang nhìn như muốn lột trần hắn – cái tên này hóa ra thật sự là tên ngốc! Vang danh thiên họa, thực là khó xứng nha…
“Huynh đệ, ta vừa ý ngươi đấy!” Giang Hải tiến lên vỗ vỗ vai bạn Ôn.
“Tiểu Giang Giang, ngươi bị khí khái anh hùng của ta làm cảm động rồi à, là tình yêu sét đánh hả? Thật cảm động quá đi!”
“Đó là, ta phát hiện ngươi rất giống người anh em bị lạc năm đó của ta. Năm đó ta ôm đám tã lót bọc lấy ngươi chạy trốn khỏi sự truy đuổi của mỹ nữ tóc đen. Nhắc mới nhớ, mỹ nữ tóc đen đó dù sao nhìn cũng xinh đẹp hơn con Ma nữ thối tha nào đó.”
“Giang ca…”
“Sau đó chúng ta bốc thăm, để giúp ngươi trở thành một Nam tử hán, ta đã đưa ngươi đến Tiên Nữ Đảo tán MM, ta hi sinh quá lớn rồi…”
“Ca…”
“Nhìn thấy ngươi hôm nay tráng kiện như Tiểu Cường trong bếp nhà ta, BT như người trong dải Ngân hà, ta cảm thấy được an ủi rồi.”
“Nissan..”
“Thuấn..”
Đám Danh Môn toàn bộ nôn ọe, ra đi hơn nửa. Cái cảnh anh em nhận nhau trong phim truyền hình lúc 8h này thật sự là sỉ nhục thời thơ ấu của chúng ta mà.
Kim Qua đương nhiên là nôn, nôn, nôn… quen rồi: “Mẹ nó, lão tử ta lâu lắm mới cảm động thế này. Giờ chỉ cần thêm đoạn cầu bánh bao bị gẫy nữa là thành cảnh kinh điển rồi.”
“Ngươi thật là nhân tài. Vậy giải Thành tựu trọn đời xin thưởng cho ngươi rồi.”
“Bán máu chó mực đây, 1000 tệ 1 bát, không cần biết ngươi là phim thối nát thế nào, cẩu thả ra sao, thậm chí là phim cấp 3, chỉ cần rẩy 1 bát, nhất định sẽ trở thành phim kinh phí lớn.”
“Có một cái bánh bao đang đi trên đường, đi đi đi, bỗng bị ngã một cái, nôn cả thịt, liền trở thành cái bánh bao chay….”
“…”
Cả đám rời khỏi Huyết Ma Bảo, bắt đầu lũ lượt về thành.
Danh Môn toàn bộ kháng nghị với Trường Kiếm Lão đại, để chúng ta tương lai có thể trở thành rường cột đất nước, phải học tập Mẹ của Mạnh Tử*, sau này phải yêu thương nhân mạng, tránh xa Kim Qua.
(Mẹ của Mạnh Tử vì không muốn con học các thói hư tật xấu, đã không ngại chuyển nhà rất nhiều lần.)
Đám Kim Qua lại hứng thú vô cùng với “Đệ đệ thất lạc nhiều năm của Giang Hải lão đại”.
“Chúng ta phải tổ chức một lễ nhận người thân.”
“Ừ ừ, ví dụ như kiểm tra thân thể này, xét nghiệm máu này, xét nghiệm AND này.”
“Kiểm thân, kiểm thân.”
“Cởi quần áo, xem xem có bớt, dấu răng, có hình in hoa đào không.”
“Phải cời à? Thật sự phải cởi à? Trước nới đông người, giữa thanh thiên bạch nhật…”
“Cởi hay không, không cởi ta sẽ cưỡng chế, Lưu manh đâu, lên.”
“Phi lễ.”
“Huynh đệ, ngươi cứ làm theo đi, một mình vui vẻ không bằng nhiều người vui vẻ…” Giang Hải chấm chấm nước mắt, hôm nay ta vì nghĩa diệt thân…
“Ghen tỵ chưa, ngưỡng mộ chưa, ta là có thân hình của Stallone cùng khuôn mặt Leonard nha…” Người nào đó mê đắm nhìn bản thân mặc mỗi cái khố trong suốt với thân hình… chả khác gì người khác….
“Lấy máu, lấy máu.”
Kim Qua vô cùng vui lòng với sự hợp tác của ai đó, dùng hết mọi kĩ năng hoa lệ đánh vào đầu tên kia.
“Mưu…sát.” Ôn Thành Không nằm dưới đất kêu gào thảm thiết “@#$%& . . .”
“Xem ra cũng tương tự Giang Hải Lão đại.”
“Ngược đãi cũng rất đã tay.”
“Thông qua, thông qua.”
“Kim Qua Thiết Mã mời ngươi nhập hội. Đồng ý? Từ chối?”
Ôn Thành Không đột nhiên nhận được tin nhắn, có chút ngây ngốc, tay phản xạ nhanh hơn não kích “Đồng ý.”, có lẽ đây là Công hội cuối cùng…
Đường Tiếu phục sinh Ôn Thành Không, cười nói: “Chào mừng.”
“…”
“Huynh đệ biểu hiện không tồi.”
“…”
“Lúc nãy Lão đại hỏi bọn họ có đồng ý cho ngươi nhập hội, bọn họ nói nếu ngươi ngoan ngoãn bị giết thì sẽ chấp nhận…” Đường Tiếu tốt bụng giải thích.
“@#$%& . . . Công hội Tà giáo à? Ta muốn lên báo lên phòng 610.” (phòng 610 là nơi giải quyết các vấn đề liên quan đến tà giáo linh tinh, trực thuộc Đảng nhưng ko thuộc nhà nước)
“Đi đi, đi đi, trước tiên đem Hồng danh của ngươi rửa sạch hãy nói.” Đám người lại lần nữa đồng thanh.
“Ta nhất định sẽ biến về Lam Danh, hơn nữa còn là dạng phát sáng rực rỡ ấy.” Ôn Thành Không lần nữa ngã xuống đất tự nhủ.