Quý Du Nhiên thay xong quần áo liền vội vàng xuống lầu, ngồi lên xe của Hàn Đình.
Hàn Đình nhìn đồng hồ: “Quý tiểu thư thực đúng giờ, mười lăm phút không nhiều không ít.”
Quý Du Nhiên mỉm cười vén tóc: “Hàn luật sư thu phí theo giờ, tôi làm sao dám chậm trễ cơ chứ?”
Chuyện hai xe va chạm, Hàn Đình không tính toán gì với cô, để nói lời cảm ơn, cô khách khí đưa ra lời mời hắn ăn cơm chiều, vốn tưởng rằng dạng người bận rộn như Hàn Đình sẽ không đáp ứng, vậy mà hắn chỉ suy tư trong hai giây liền nói lời đồng ý.
Kỳ thật hai người bọn họ chỉ bởi vì chuyện của Tiêu Khải Lượng mà gặp nhau một lần trong nhà hàng phương tây đó, căn bản không thể nói là có quen biết nhau, thậm chí đến cả phương thức liên hệ cũng không có, thư ký của Hàn Đình đưa danh thiếp lúc đó cho cô, cũng đã sớm bị cô quên lãng ở nơi nào rồi.
Nếu không phải lần này cô đụng vào xe hắn, nói không chừng hai người bọn họ căn bản sẽ không có liên hệ gì với nhau.
Hương thơm nhàn nhạt theo hành động vén tóc của Quý Du Nhiên thoảng ra, như có như không, so với bất kỳ loại nước hoa nào lại càng khiến người khác cảm thấy dễ ngửi hơn nhiều.
Hàn Đình liếc mắt nhìn cô, trong vòng 15 phút lại có thể tắm rửa sạch sẽ thay xong quần áo, khuôn mặt mộc mạc không trang điểm, loại khí chất tự tin mà thong dong này, rất khó thấy trên người những cô gái ở độ tuổi này.
Nếu để Hàn Đình hình dung cảm giác Quý Du Nhiên mang lại cho hắn, thì đó chính là sự thoải mái.
Hàn Đình vào thời điểm ngoài công việc thì hắn sẽ không nói nhiều, khác biệt hoàn toàn với lúc hắn ở trên tòa dùng khí thế và ngôn ngữ của mình áp chế đối phương, hắn cho rằng Quý Du Nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ nếu hai người không nói lời nào, nhưng cô lại không có, cô chỉ là tùy ý nhìn cảnh đêm ven đường.
Giống như hai người là bằng hữu lâu năm, chẳng sợ không có chuyện gì nói với nhau, cũng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên.
Địa điểm ăn cơm được chọn là một nhà hàng nhật Izakaya cách chung cư của Quý Du Nhiên không xa lắm, chỉ mất khoảng 10 phút là đến nơi, mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng bởi vì giá cả đắt đỏ, cho nên người dùng cơm cũng không nhiều.
Sau khi Quý Du Nhiên từ toilet trở ra, phát hiện vị trí chỗ ngồi vốn thuộc về cô, lúc này lại có một người phụ nữ khác đang ngồi.
Người phụ nữ với mái tóc dài đến eo, thành thục gợi cảm, đang nghiêng đầu tiến gần đến người Hàn Đình.
Trên mặt Hàn Đình vẫn mang theo nụ cười lễ phép, duỗi tay đẩy gọng kính lên, nhìn mặt đồng hồ.
Không biết như thế nào, nhưng Quý Du Nhiên có thể nhận ra sự không kiên nhẫn trong động tác này của Hàn Đình, nhưng vì xuất phát từ sự lễ phép, hắn không đánh gãy lời đang nói của cô gái kia.
Quý Du Nhiên cong môi cười, đi đến phía trước thân mật ôm lấy cánh tay của Hàn Đình.
“Anh đã gọi món gì rồi? Ồ, cô đây là?”
Bởi vì khoảng cách khá gần, mùi hương thoang thoảng dễ ngửi tươi mát trên người Quý Du Nhiên quanh quẩn bên hơi thở của Hàn Đình, lông mi hắn khẽ nhúc nhích, trở tay ôm lấy vai của Quý Du Nhiên, âm thanh trầm thấp nói: “Đều gọi các món em thích, còn cô gái này là ai thì anh không biết.”
Cô gái kia thấy thế, đành phải thức thời rời đi.
Chờ người đi rồi, Quý Du Nhiên cùng Hàn Đình ăn ý đồng thời thu tay lại.
“Ngại quá, anh có cảm thấy tôi đường đột quá không?”
Hàn Đình hơi mỉm cười: “Không đâu, tôi còn muốn cảm ơn cô, cơm tối nay để tôi mời nhé.”
Quý Du Nhiên cười trêu chọc: “Lần thứ hai gặp mặt liền đụng phải xe của anh, giờ còn để anh mời cơm, vậy thì ngại lắm.”
“Là lần thứ ba.” Hàn Đình nhàn nhạt nói một câu.
“Sao lại là lần thứ ba?” Sao cô không nhớ được là mình có gặp qua hắn lần nào nữa sao?
“Chiều nay, tôi nhìn thấy cô lấy việc giúp người làm niềm vui.”
Quý Du Nhiên mất vài giây mới hiểu được Hàn Đình đang nói cái gì, cô nhoẻn miệng cười.
“Cũng không có gì, chỉ là vừa khéo thôi.”
Hàn Đình nhìn bình rượu gạo trước mắt, rót một ly cho Quý Du Nhiên, còn bản thân thì uống nước trắng.
Vừa khéo sao? Dưới cái thời tiết này, tới tới lui lui nhiều người như vậy, nhưng làm gì có ai nguyện ý dừng lại giúp đâu, vậy mà chỉ có cô.
“Vì sao lại muốn giúp người phụ nữ ấy?”
Quý Du Nhiên rất thích âm giọng của Hàn Đình, thoải mái tựa như một dòng suối mát giữa nắng hè chói chang, rất xứng với vẻ ngoài sạch sẽ văn nhã của hắn, thật là một người đàn ông tuy cao lãnh nhưng vẫn rất hút hồn.
Quý Du Nhiên dời mắt khỏi khuôn mặt của hắn, khóe môi khẽ nhếch.
“Bởi vì bà ấy khiến tôi nghĩ đến mẹ của mình, tôi không có nhiều thời gian ở bên mẹ, nếu bà ấy ở bên ngoài gặp phải loại chuyện này, tôi hy vọng sẽ có người nguyện ý giúp bà ấy một tay.”
Ánh mắt Hàn Đình hơi lóe, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Quý Du Nhiên.
Khuôn mặt thuần tịnh không tì vết của cô gái nhỏ tựa hồ như đang bao phủ một tầng vầng sáng, ngữ khí cùng thần sắc mang theo sự ôn nhu nhàn nhạt.
Hàn Đình thực mau liền thu hồi ánh mắt, hắn xoay chuyển cái ly trong tay, bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó cô rớt trên đầu Tiêu Khải Lượng cả một ly rượu vang đỏ.
Lúc ấy sắc mặt của cô tuy rằng cũng là nhu hòa, nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác kiên cường, không giống như bây giờ từ trong ra ngoài đều tản ra sự mềm mại.
“Quý tiểu thư…thật là hiếu thuận.”
Quý Du Nhiên có chút dở khóc dở cười hỏi lại: “Chẳng lẽ Hàn luật sư không hiếu thuận?”
Quý Du Nhiên hỏi xong liền có chút hối hận, bởi vì cô nhìn thấy đôi phượng nhãn thon dài của Hàn Đình hiện rõ sự buồn bã, nhưng rất mau, hắn liền dùng mỉm cười giấu đi loại cảm giác cô đơn này.
Quý Du Nhiên không tiếp tục hỏi nữa, cô nhìn thoáng qua ly nước trong tay Hàn Đình, dời đi đề tài.
“Nơi này có loại rượu gạo thơm ngọt vị cam, không thử chút sao?”
Chẳng lẽ làm luật sư đều mang năng lực tự khống chế mạnh vậy sao? Quý Du Nhiên nhớ tới kiếp trước bản thân cũng có tiếp xúc với mấy người luật sư, nhưng hình như họ cũng không quá nghiêm khắc với bản thân đến vậy.
Đúng lúc này nhân viên nhà hàng mang thức ăn lên, lực chú ý của Quý Du Nhiên lập tức chuyển dời, giọng nói của cô tràn đầy sự kinh ngạc.
“Thật sự đều là món tôi thích nè! Sao anh có thể biết được vậy?”
Trên đường tới đây, cô có nói qua hai món ăn mà bản thân thích, nhưng những món do Hàn Đình gọi, tất cả đều phù hợp với sở thích của cô.
Hàn Đình cong khóe môi.
“Trùng hợp vậy, đây cũng là những món mà tôi thích.”
Giản Đông Thần tâm phiền ý loạn trở về khách sạn, vừa vào cửa, phát hiện Nhiễm Nhất Bạch đang ngồi trên sô pha chờ hắn.
“Cậu không phải đang trên đường bay đến Hoành Điếm sao, tới nơi này của tớ làm gì?”
Giản Đông Thần bật đèn, bỏ qua Nhiễm Nhất Bạch, cởi áo vest trên người xuống, tháo đồng hồ.
Hôm nay hắn đã bị Giang Dĩ Nhu cùng vụ kiện của trấn Lục Thành làm phiền đến đau đầu đau óc, thật sự không nghĩ ra được Nhiễm Nhất Bạch tìm hắn có việc gì, miễn không phải là chuyện phiền phức thì được.
Nhiễm Nhất Bạch ngả người trên ghế sô pha bọc da, đôi tay đỡ sau đầu, không chớp mắt nhìn một loạt động tác của Giản Đông Thần, sau đó mới bắt đầu mở miệng.
“Cô ấy có tới đây không?”
Giản Đông Thần biết rõ Nhiễm Nhất Bạch hỏi chính là ai, nhưng hắn làm bộ không biết.
“Ai cơ?”
Trong lòng hắn không hiểu sao lại có chút bực bội, khó chịu giống như người phụ nữ của mình bị đàn ông khác nhớ thương.
Nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, Quý Du Nhiên không phải là người phụ nữ của hắn, mà chỉ là bạn giường tạm thời. Cho nên, hắn không có tư cách ngăn cản Nhiễm Nhất Bạch, hoặc bất kỳ đàn ông nào khác nảy sinh hứng thú đối với cô.
Nhiễm Nhất Bạch xoa nhẹ mái tóc: “Bớt giả vờ đi, cậu biết tớ đang nói tới ai! Sau khi đóng máy phim thì người phụ nữ này không còn nghe điện thoại nữa, nhắn tin không trả lời, gọi thì bấm từ chối, thật là...”
Nhiễm Nhất Bạch càng nghĩ càng phiền lòng, trong sự phiền lòng còn có chút… tủi thân?
Hắn trước nay đã từng bị người phụ nữ từ chối như vậy bao giờ đâu!? Quá tổn thương lòng tự trọng rồi!
“Không có tới.”
Giản Đông Thần lại nhàn nhạt bổ sung một câu: “Tuy nhiên chỉ cần tớ muốn tìm cô ấy, thì cô ấy phải xuất hiện.”
Lời này càng khiến người nghe tức giận, Nhiễm Nhất Bạch căm tức nhìn Giản Đông Thần, do dự đang không biết có nên nhờ Giản Đông Thần giúp hắn gọi Quý Du Nhiên tới hay không, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn không mở miệng nói những lời này.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu Giản Đông Thần tìm cô ấy thì còn có thể là vì chuyện gì nữa?
Chắc là vì cảm thấy bên phía Giản Đông Thần cũng không thu được tin tức hữu dụng gì, Nhiễm Nhất Bạch đứng lên chuẩn bị rời đi, đi tới cửa hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu.
“Đúng rồi, lần trước cô ấy nhắc tới hiệp ước ký cùng cậu, thời gian còn bao lâu nữa?”
Giản Đông Thần dừng việc tháo cà vạt.
11 ngày.
“Tớ cần phải nhớ rõ loại việc này sao?”
Nhiễm Nhất Bạch gật đầu: “Ờ cũng đúng, lần trước lời tớ nói là nghiêm túc, chờ các người kết thúc hiệp ước, thì tớ sẽ đi tìm cô ấy.”
Khuôn mặt tuấn tú với góc cạnh rõ ràng của Giản Đông Thần bị che lấp một nửa dưới ánh đèn, mang một biểu tình tối đen, không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là động tác tháo cà vạt đã dừng lại hoàn toàn, bán đứng nội tâm rối rắm của hắn lúc này.
Sau một lúc lâu, hắn mới có thể tháo xong cà vạt, âm thanh lạnh nhạt đến mức có thể đóng băng.
“Chỉ cần không để truyền thông chụp được, thì cậu muốn làm gì thì làm.”