“Ai nha! Hảo quận chúa của ta, người đừng phát tính tình tiểu thư nữa, nhanh che khăn lại đi, vạn nhất cô gia đến đây, thấy người giật khăn trùm đầu xuống, chắc chắn sẽ rất tức giận!”
Tử Ngọc sốt ruột trừng to mắt, vội vàng đem mạn khăn của Hữu Nhàn trùm lên lần nữa.
“Quận chúa sao lại nghi ngờ cô gia chứ? Người cứ yên tâm, tối nay là đêm động phòng hoa chúc, cô gia nhất định sẽ đến.”
“Vậy vì sao tới tận bây giờ chàng vẫn chưa trở về?” Hữu Nhàn ủy khuất nói.
“Có lẽ là tiệc cưới xã giao nhiều lắm, nhất thời không thể thoát thân ?” Tử Ngọc an ủi nàng.
Nàng chau đôi mày kẻ đen, trong lòng tựa hồ có dự cảm bất tường.
Chủ tớ hai người cứ như vậy ngồi đợi tới thiên minh, nhưng thủy chung vẫn không thấy bóng dáng của Thuộc Phong.
“Chàng nhất định là cố ý muốn ta nan kham !”
Đợi không một đêm, Hữu Nhàn rốt cục mất hết kiên nhẫn, nàng đem toàn bộ mũ phượng cùng hỉ khăn ném xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra oán giận, nước mắt cũng từ từ chảy ra.
“Quận chúa!”
Tử Ngọc ngây ngốc nhìn khuôn mặt xấu hổ và giận dữ của Hữu Nhàn.
“Chàng thật quá đáng, nếu không thích ta thì đừng cưới, đã cưới rồi lại không quan tâm đến ta!”
Hữu Nhàn đứng dậy, đem toàn bộ các vật linh linh trên người ném xuống đất.
Ai có thể chịu được cả một ngày ngồi ôm hy vọng, tâm tình khẩn trương chờ đợi, đến cuối cùng lại phát hiện chẳng qua bị người khác đùa bỡn mà thôi.
“Giẫm chết chàng! Giẫm chết chàng!”
Hữu Nhàn trút tức giận lên mảnh ngọc Như Ý, tưởng tượng nó là người đêm tân hôn phóng nàng con bồ câu (M:giống với cho leo cây) Thuộc Phong.
“Quận chúa, người đừng như vậy!”
“Em đừng cản ta!”
Tử Ngọc có ý khuyên bảo, nhưng không thể ngăn nổi trận lôi đình của chủ tử.
“Buồn cười! Chàng hoàn toàn không đem bản quận chúa để vào mắt!”
Hữu Nhàn bất chấp tất cả, cầm lấy chén trà trên bàn ném ra ngoài cửa——
“Ngươi đang làm gì vậy? !”
Thuộc Phong vừa muốn bước vào cửa, liền thấy tách trà Hữu Nhàn ném vỡ ngay tại gót chân mình.
Hắn nhìn chằm chằm Hữu Nhàn, lông mày vi gãy, tuấn nhan không hờn giận.